Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 852: Giải trãi ra tay (1)

Lão Trương có thể không phải là người chồng tốt, bằng không đời trước sẽ không thể ly hôn với vợ;
Dĩ nhiên, lấy chuyện “Ly hôn” này đi định nghĩa sự tốt xấu của một người cũng thật sự hơi bất công rồi.
Từng ly hôn, sẽ là đàn ông xấu, sẽ là phụ nữ hư?
Nhưng mà, có một chuyện không thể nghi ngờ.
Đó là.
Lão Trương là một cảnh sát tốt.
Hiện giờ khi mọi người đã chậm rãi tiếp nhận sự lạnh lùng trong xã hội.
Quen với bỏ qua theo đuổi tình tiết nhỏ lẻ trong thế tục.
Có thể công khai đường hoàng truyền bá ra khỏi miệng quy tắc ngầm.
Lão Trương không thể nghi ngờ là một ngôi sao lóe sáng trong trời đêm tối này;
Anh từng che mắt ông chủ Châu.
Khiến một lâu đài cát “Ích kỷ” “Lười biếng” “Trốn việc”.
Không tiếc vì anh ấy bí quá hóa liều, dám hỗ trợ anh ấy hoàn dương trở về.
Trước mắt.
Anh càng dưới sự che chở của “Giải trãi”.
Người tốt.
Nên được báo đáp.
Cảnh sát Trần cởi bỏ mũ của mình xuống, cởi khăn quàng màu xám trên cổ mình ra, chỗ sâu trong đôi mắt bình tĩnh có một quầng sáng đỏ đang lưu chuyển.
Khi bóng dáng của lão Trương đã biến mất ở sảnh chính bệnh viện.
Cảnh sát Trần cũng chậm rãi bước chân ra.
Cô là cảnh sát.
Cô là giải trãi.
Cô là pháp thú!
Có lẽ.
Lúc trước.
Bởi vì đối phương là một vị đặc thù.
Cô không định nhúng tay vào.
Cũng không tiện nhúng tay vào.
Nhưng khi cô phát hiện mình từng bước lui lại, từng bước khiêm nhường.
Đổi lấy chính là đối phương ép sát từng bước.
Đổi lấy chính là đối phương không chút do dự mà khiêu khích.
Thậm chí hoàn toàn coi thường.
Cô nổi giận!
Dưới Đế Nghiêu, cô thành hóa thân của “Pháp luật”.
Pháp luật không sợ hãi.
Pháp luật không tình cảm.
Pháp luật.
Không e ngại!
- Thật sự cho rằng tao... sợ mày sao?
Bóng dáng sau lưng cảnh sát Trần.
Một con thú một sừng đang thét lên!
Từ trước đến nay.
Nó chỉ từng bị thua thiệt trên tay một người.
Nhưng mày thì tính là gì chứ.
Xứng so với người đó sao?
Lão Trương không đi tới thang máy, mà chạy thẳng theo thang bộ lên, thân mình này trẻ tuổi hơn thân mình ban đầu của anh, sau khi hoàn dương, anh còn thường xuyên vận động rèn luyện, tố chất thân thể khá tốt.
So với lúc trước khi bốn mươi mấy tuổi đã cam chịu chuyện thân thể mập ra, anh hiện giờ, càng hiểu được đạo lý quý trọng.
Chính là.
Lão Trương không biết rằng.
Ở trên đó.
Rốt cuộc là tồn tại như thế nào đang đợi anh;
Đồng thời.
Lão Trương không biết.
Ở phía dưới.
Rốt cuộc là tồn tại như thế nào đang chuẩn bị đến bảo vệ anh.
Anh dù sao là người đần độn, dù sao cũng là người u mê.
Anh chỉ biết phân thành đúng sai với nên làm và không nên làm.
Còn lại.
Không hề quan tâm.
Chỉ phụ trách tỏa sáng!
Một hơi lên lầu chín, lão Trương thở hổn hển mấy hơi, lại nhanh chóng chạy đến chỗ cửa sổ bị vỡ.
Lão Trương không để ý đến, cho dù xuất hiện động tĩnh cửa sổ vỡ ngã chết người, nhưng bệnh viện này vẫn thật yên tĩnh.
Người thức đêm xếp hàng chờ nam châm trị liệu cấp A vẫn còn tiếp tục xếp hàng, bác sỹ hộ sỹ ca đêm vẫn làm chuyện của mình.
Nói như vậy.
Chỉ có làm quỷ vật hoặc yêu vật, hơn nữa còn là quỷ vật hoặc là yêu vật tương đối mạnh xuất hiện mới có thể xuất hiện tình huống như vậy.
Ví dụ như lúc trước ông chủ Châu đánh nhau với con khỉ yêu ở ngoài phòng mổ, ví dụ như trước kia ở ngoài đồn cảnh sát tay Doanh Câu xé phân thân giải trãi.
Nhưng mà.
Không nghĩ đến thì không nghĩ đến.
Thật ra.
Cho dù nghĩ đến.
Lão Trương vẫn kiên trì phải đi lên...
Cho dù nói như thế nào.
Anh cũng là quỷ sai!
“Quỷ” bắt đầu giết người.
Anh không thể không quản.
Nhanh chóng chạy tới cửa phòng làm việc, lão Trương đẩy cửa ra.
Cửa sổ sát đất bị vỡ, mảnh kính vỡ đất đất, nhưng không thấy bóng dáng của người thứ hai nào.
Lão Trương hít sâu một hơi.
Lấy di động ra, chuẩn bị bấm điện thoại về đồn cảnh sát, nhưng trên di động lại hiển thị không có tín hiệu.
- Thật sự gặp quỷ...
Lão Trương châm chọc theo bản năng rồi mới phản ứng lại được.
Đây chắc thật sự gặp quỷ rồi!
Trong phim ma di động không thể sử dụng gần như là phù hợp, hơn nữa anh cũng không phải là lần đầu tiên trải qua tình huống như thế này, cũng có kinh nghiệm.
Nhưng mà.
Người đâu?
A không.
Là quỷ đâu?
... ...
“Cộp cộp cộp... cộp cộp cộp...”
Giày da dẫm lên trên bậc thềm, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cảnh sát Trần lên mười bậc một, ở góc rẽ tầng thứ năm, cô dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trên, đôi tròng mắt màu đỏ lại trở nên thâm trầm hơn.
Bóng dáng một lão già xuất hiện ở trên đó.
Ông ta mặc áo dài trắng.
Hai tay buông thõng sát theo bên bắp đùi.
Miệng chu lại.
Trọng tâm ở mũi chân và gót chân càng không ngừng di chuyển.
Cả thân thể đã không ngừng khẽ đung đưa trước sau.
- Tôi nghĩ cô sẽ không đi lên đâu, nhưng cô vẫn lên đây.
Trong giọng nói của lão già mang theo một chút kinh hỉ.
Ông nhận ra được thân phận của giải trãi.
Ông không sợ giải trãi.
- Tôi vốn không định đi lên, nhưng có người, rất kỳ quái.
Cảnh sát Trần đối chọi gay gắt.
- Chậc chậc chậc chậc, thật ra, tôi và cô nên cùng một phía, đúng không?
- Không không không.
- Cô và tôi không giống nhau.
- Bây giờ cô sợ phải chết.
- Không không không.
- Cô không sợ.
- Cô là.
- Pháp thú tồn tại từ thời kỳ thượng cổ.
- Lại đã học được lấy mảnh vải che tầm mắt của mình.
- Từ thời thượng cổ đến giờ.
- Quy tắc thiên địa thay đổi.
- Yêu bắt đầu giảm bớt, âm ty không được lên bờ.
- Cô lại đã học được bo bo giữ mình.
- Cũng học được... giả vờ mù quáng!
Ông già này nói xong, giống như càng ngày càng tức giận, thân mình bắt đầu run rẩy lên.
- Chậc chậc chậc chậc, kể cả pháp thú cũng bắt đầu giả vờ mù quáng, không thể cứu được, không thể cứu được, tôi rất muốn chết cũng càng thật khó khăn, cũng thật khó khăn!
Cảnh sát Trần tiếp tục đi lên trên.
Lão già hồn nhiên không để ý đến.
Tiếp tục hét lên:
- Tôi hát một bài cho cô nghe đi.
- Bịt mắt của tôi, bịt mắt của bạn.
- Không nhìn thấy nữa rồi, không nhìn thấy nữa đâu... ...
Cảnh sát Trần giơ tay lên.
Sau khi đến bên cạnh lão già.
Vung ra một cái tát!
“Rầm!”
Lão già giống như cánh diều bị đứt dây.
Từ hành lang ngã bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận