Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 690: Trợn mắt! (1)

Thành hoàng, cũng gọi là ông thành hoàng, trong văn hóa tôn giáo trong lịch sử Trung Quốc có địa vị vô cùng sùng bái, cho dù là hiện giờ, các nơi đều có rất nhiều miếu thành hoàng, hương khói cũng tuyệt đối cường thịnh.
Thành hoàng có phần giống như một vị thần thủ hộ một tòa thành, dựa theo phạm vi chức trách mà phân chia, Châu Trạch loại quỷ sai này có phần giống với đồn trưởng do âm phủ phái ra, bộ đầu là cục trưởng, còn thành hoàng lại có cấp bậc huyện trưởng, thậm chí là thị trưởng.
Bởi vì thành trì cổ đại cũng phân chia lớn nhỏ, phạm vi thế lực của thành hoàng tự nhiên cũng theo vậy mà biến hóa và khác biệt, nhỏ hơn một chút, ví dụ như thị trưởng trên thảo nguyên, thật ra không quản được nhiều người lắm.
Lớn hơn một chút, chính là quản lý nơi quan trọng như kinh đô, vô cùng gần với địa vị của chư hầu một phương.
Lão đạo hoan hỉ mà dẫn dắt ba người Câu Tân đến tham quan miếu thành hoàng ở Thông Thành, ngay từ đầu lão đạo còn lo lắng ba người không cảm thấy thú vị.
Nhưng ba người Câu Tân lại có vẻ nghiêm túc trịnh trọng, thậm chí cả khi lễ bái đều đặc biệt nghiêm túc chân thành.
Ba người này cẩn thận kỹ lưỡng lễ bái khiến không ít khách hành hương chung quanh nhìn xem mà tấm tắc lấy làm kỳ, trải qua thời gian dài, người Trung Quốc hễ gặp miếu có thể bái sẽ bái, nhìn như đã lạy nhiều, nhưng có bao nhiêu lòng thành thì thật đúng là không thể nói rõ được, cũng bởi vậy, tư thế bái thần bái phật cũng đủ kiểu kỳ quái, tóm lại bản thân thấy thoải mái như thế nào thì làm, quen làm như thế nào thì làm thế.
Tư thế động tác của ba người này đều nhất quán chỉnh tề, vả lại mang theo cảm giác trang nghiêm chăm chú, thật sự khiến các khách hành hương chung quanh hai mắt tỏa sáng.
Lão đạo còn tưởng rằng sau khi ba người này đến miếu thành hoàng cuối cùng sẽ kẹp đuôi, trong lòng còn đắc ý vì sự lựa chọn của mình.
Ai biết.
Mặc dù ba người Câu Tân đang lễ bái, lại không vì đi lấy lòng ai, chỉ đang chiêm ngưỡng và nhớ lại.
Không sai.
Nhớ lại.
Bởi vì lão đạo cũng không biết, trong danh sách âm ty đã sớm không còn thành hoàng.
Ngàn năm trước, một thế hệ Thái Sơn Phủ Quân cuối cùng mất tích, thập điện Diêm La quật khởi, phát triển hòa bình, thành lập âm ty hiện giờ.
Tuy rằng trong địa ngục cũng có người phản kháng và phản đối, nhưng đều bị dập tắt rất nhanh, nhưng mà, phần lớn thành hoàng dương gian vẫn tâm niệm Thái Sơn Phủ Quân, không theo âm ty cai quản.
Sau này, chính là thủ đoạn chế định ngược lại của âm ty, nhất mạch thành hoàng hoặc bị trấn áp hoặc bị lưu đày, về sau trong hệ thống âm ty đã không còn thiết lập này nữa.
Tuy rằng trên dương gian vẫn hương khói thịnh hành.
Nhưng ở âm ty.
Lại là một phen tình cảnh và bố cục khác.
Sở dĩ sẽ xuất hiện cục diện này, cũng bởi vì thành hoàng các nơi hoặc là người trung chinh ở bản xứ hoặc là mãnh tướng chết trận được sắc phong, trong xương chính là dòng máu ngay thẳng bất khuất.
Cũng vào lúc này, trên trần nhà lại truyền đến tiếng chít chít.
Câu Tân ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Thấy trên đó có ba con chuột tai to mặt lớn, trên người mơ hồ phát ra ánh sáng đỏ, đang nhảy nhót trên xà nhà, nhưng các khách hành hương phía dưới lại không hề phát hiện ra.
Câu Tân thấy thế.
Cười cười.
Đây là chuột phúc.
Người gặp được cát tường.
Chùa miếu hưng thịnh, hương khói thịnh vượng, con chuột nơi này tự nhiên cũng tai to mặt lớn, vả lại lây dính hơi thở hương khói, người có phúc mới nhìn thấy.
Câu Tân móc mấy cục kẹo từ trong ngực ra, lén lút đặt trong góc nơi không có nhiều người chú ý đến ở phía sau tượng thần.
Lão đạo thấy đám người Câu Tân đang lễ bái, ông liền mừng rỡ thanh nhàn, chạy đến bên chỗ đạo sĩ trung niên bày quầy trong miếu tán gẫu luyên thuyên.
Trước mặt đạo sĩ trung niên để một quầy đoán mệnh, còn có một giỏ trái cây, trên bảng viết “Thích già quả”.
Chỉ vì thoạt nhìn trái cây kia rất giống với hoa văn trên đầu tượng Phật.
Lão đạo biết món đồ này, tên khoa học thật ra gọi là trái vải, xem như hoa quả nhiệt đới, nhưng ở nơi hoang vu cũng có thể hái được, xem như là quả dại trong miệng dân bản xứ.
Thật ra trái vải chính cống ăn rất ngon, thịt quả trong veo ngon miệng, là màu trắng ngà, nhưng lão đạo rất rõ ràng trái vải này nhất định hái ở trong rừng, vì khí hậu thời tiết, khiến cho sọt trái cây này chắc chắn ăn không ngon.
- Muốn ăn chứ?
Đạo nhân trung niên hỏi lão đạo.
- Rất đắt hả?
Lão đạo hỏi.
- Tàm tạm.
Thật ra giá có ghi chứ, cũng không hề tiện nghi.
- Ngọt chứ?
Lão đạo hỏi.
- Không ngọt không lấy tiền.
Đạo sĩ trung niên cười hề hề đáp.
- Vậy, cân hai cân không ngọt cho tôi mang đi.
“... ...” Đạo sĩ trung niên.
Cũng may vào lúc này có một vị khách hành hương cầm cây sâm đến giải sâm.
Trước miếu có một ống thẻ, trên đó viết xin sâm giải sâm một đồng.
Cũng bởi vậy, người đến lắc ống thẻ thật sự không ít, chỉ cảm thấy tiện nghi, không lắc uổng phí không lắc.
Đạo sĩ trung niên nói một tràng lời nói như lọt vào trong sương mù, nhất định có chúc phúc cũng có cảnh cáo trong đó, tóm lại làm cho người ta nghe có cảm giác có chuyện như vậy.
Đợi đến sau khi giải sâm kết thúc.
Đạo sĩ trung niên lấy ra một quyển sổ màu đỏ.
Niệm lời vô lượng thiên tôn:
- Ít nhiều gì là tâm ý, không quan trọng số lượng.
Đây tự nhiên là cầu chút tiền nhang đèn, coi như xứng đáng.
Khách hành hương mỉm cười cầm sổ đỏ, sau đó ngây ngẩn cả người.
Trên đó có từng hàng tên, phía sau là số lượng quyên tặng, vừa liếc mắt quét xuống, không có một cái nào thấp hơn một trăm!
Thậm chí có rất nhiều người hơn một ngàn đến cả trên vạn!
Khách hành hương hơi do dự, lại cảm thấy không tiện cho ít, chỉ có thể móc ra một tờ một trăm coi như tiêu phí thấp nhất, ký tên mình.
Đạo sĩ trung niên thu tiền, thu sổ đỏ lại.
Lão đạo ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, con đường này thật sự không tệ, chỉ tiếc đều là ông chơi đùa còn thừa lại, chỉ coi như nhìn việc vui, cũng không nói gì, thấy đám người Câu Tân đi ra ngoài, bản thân cũng bước đi ra ngoài chuẩn bị tìm bọn họ.
Chờ ba người Câu Tân đi ra ngoài đại điện xem bia đá.
Ba con chuột vốn trên xà nhà nhanh như chớp vọt xuống, bắt đầu gặm kẹo.
Chúng nó ăn rất nhanh, răng nanh còn bén nhọn hơn chuột thường nhiều lắm.
Sau khi ăn xong lại “Vèo vèo vèo” chạy lên trên.
Ba người Câu Tân nhìn tấm bia đá ở bên ngoài, tiểu Bạch đứng phía sau Câu Tân, tiểu Hắc lại nhìn lão đạo còn đang trong đại điện.
- Không cần lo lắng, ông ta là người sống.
Câu Tân giơ tay ngăn cản tiểu Hắc chuẩn bị nói gì, có vẻ rất tự tin.
Vài năm này anh thật sự xuôi gió xuôi nước quen rồi.
Cho dù gặp phải chuyện gì.
Cho dù gặp được ai.
Cũng không bị bất lợi!
Tiểu Hắc khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Ba người tham quan một vòng miếu thành hoàng rồi chuẩn bị rời đi, Câu Tân ý bảo tiểu Bạch đi gọi hướng dẫn viên du lịch của hiệu sách phái ra.
Lúc trước lão đạo đi ra thấy bọn họ đang thưởng thức bia văn, nên rảnh rỗi đi nhà vệ sinh xả nước, lúc xả nước không cẩn thận đã làm rơi lá bùa giấu trong đũng quần kia xuống.
Không rơi vào trong bồn tiểu mà rơi trên đất, nhưng trên gạch men trong nhà vệ sinh đều là nước, lá bùa cũng bị ướt hơn phân nửa.
Lại nhét vào trong đũng quần của mình là chuyện không thể nào, mặc dù lão đạo không có bệnh thích sạch sẽ như ông chủ nhà mình, nhưng không đến mức khẩu vị nặng như vậy.
Chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng, nhặt lá bùa lên, sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiện tay ném trên đất, cũng không thể ném lá bùa vào trong nhà vệ sinh được.
Hôm nay gió rất lớn, lá bùa bị gió thổi đi.
Ba người Câu Tân chờ ở cửa đại điện, Châu Trạch đã sắp xếp như vậy, dường như Câu Tân cũng thoải mái để lão đạo mang theo mình đi dạo, chờ sau khi lão đạo đi ra, hai người bắt đầu thương lượng tiếp theo đi chỗ danh lam thắng cảnh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận