Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1297: Hiện thân! (2)

Anh ấy là máy điều hòa không khí trung tâm suốt 24h, máy tạo hơi ẩm không khí, người máy quét sân, máy đuổi muỗi, máy chặn cát, máy cung cấp địa nhiệt… cho tiệm sách.
Cho nên.
Lúc tiệm sách chịu nguyền rủa.
Anh ấy không tránh khỏi chuyện đứng mũi chịu sào.
- Chẳng qua, lần này ông chủ cũng thật là, cũng không cố ý ghé thăm anh một chuyến.
Cô gái da đen có chút oán trách nói.
Giống như là một người con dâu đang oán trách cha chồng nhà mình thiên vị, lúc buổi tối nằm ở trên giường lặng lẽ nói với người đàn ông nhà mình.
- Chẳng qua là lần này tôi nghe nói ông chủ bẩn đến rất thảm, trên người đều ướt đẫm nước cá lần nữa, ông chủ là một người thích sạch sẽ, đoán chừng thật sự là không chịu nổi.
Deadpool cũng chỉ bình tĩnh nghe.
Cô gái da đen là một người nói rất nhiều.
Deadpool cũng không phải là một người nói nhiều.
Một người tình nguyện nói, một người tình nguyện lắng nghe, ngược lại đúng là một sự phối hợp hoàn hảo.
- Được rồi, tôi lại đi qua đưa chút nước trái cây cho ông chủ, hôm nay hẳn là anh ấy không có khẩu vị ăn cơm, đưa chút nước trái cây kích thích vị giác cho anh ấy.
- Lần này trồng thêm chút mơ kia đi, lão Hứa nói ông chủ thích uống nước mơ ngâm, tôi thì thật sự không biết được cái loại chua đến không còn gì nữa này thì có gì ngon.
Cô gái da đen thu dọn đồ đạc xong lập tức đi ra ngoài, oán trách thì oán trách, nhưng lúc nên vỗ mông ngựa thì vẫn không thể thiếu được.
Từ viện bảo tàng tượng sáp đi ra, vòng qua vườn hoa, thì đã đi tới chỗ tiệm sách, cô gái da đen không đến tiệm sách, cô ấy biết rõ lúc này ông chủ đang ở trong tiệm net ở đối diện tiệm sách.
Chờ lúc băng quan đường xong, cô gái da đen mới quay đầu nhìn lại tiệm sách một chút.
- Chậc chậc, tạo nghiệt nha, vừa mới sửa sang lại không được bao lâu, đồ gia dụng vẫn còn đang mới, cứ như vậy mà bị phá hỏng.
Suy nghĩ một chút, cô gái da đen lại sờ sờ cái túi của mình một cái, trong túi này có một tấm thẻ, bên trong không có bao nhiêu tiền, nhưng tám mươi một trăm vạn thì vẫn có.
Mấy năm trước lúc cô ấy còn theo bà bà làm ruộng, thỉnh thoảng bà bà cũng sẽ cố ý lấy một vài dược liệu quý giá đi đổi tiền, cũng tích góp được không ít của cải, thật ra thì bình thường những chỗ bọn cần phải tiêu tiền cũng không nhiều, chỉ cần có một mảnh đất, là có thể sống được.
- Tôi đưa tấm thẻ này cho ông chủ, ông chủ sẽ không cảm thấy tôi đang lấy tiền làm nhục anh ta chứ?
Cô gái da đen do dự một chút.
- Được rồi, vẫn là không nên vẽ rắn thêm chân đi, ông chủ cũng không thiếu chút tiền này đi.
- Xin chào, xin hỏi Đại Nhuận Phát đi hướng nào?
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đi tới hỏi.
- Đại Nhuận Phát? À, từ nơi này đi về phía trước, rẽ qua trái một lần là tới rồi.
- Được, cám ơn.
Người đàn ông hơi cúi người với cô gái da đen, đi thẳng về phía bên kia.
Cô gái da đen cúi đầu nhìn cái áo tay ngắn mà bản thân đang mặc trên người một chút.
Rồi lại nhìn cái áo khoác dày trên người người đàn ông một cái.
Trong chốc lát.
Cô ấy có chút không phân biệt được rốt cuộc là bản thân có bệnh hay là đối phương có bệnh.
Hít sâu một hơi.
Cất thẻ vào.
Cầm theo nước trái cây tươi ngon.
Cô gái da đen chỉnh sửa lại vẻ mặt của mình một chút.
Dè dặt vừa đủ, không nịnh hót quá độ, cũng không quá mức nhiệt tình.
Điều chỉnh xong.
Duy trì cái biểu cảm này.
Cô gái da đen đi về phía tiệm net.
...
Bóng dáng của người đàn ông mặc áo khoác dày kia.
Xuất hiện ở cửa của viện bảo tàng tượng sáp.
Anh ta ngẩng đầu.
Sắc mặt bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như là một người hành hương, mang theo một loại thành kính bệnh hoạn, giống như đây mới là thái độ của anh ta đối với bất kì chuyện gì trong cuộc sống.
Nhưng loại thái độ này, lại khiến cho người ta cực kì sợ hãi, bởi vì này cũng đại diện cho một loại cố chấp sâu sắc đến từ tận xương tủy.
- Tê...
Người đàn ông mặc áo khoác kia có chút thả lỏng toàn bộ cơ thể của mình.
Mở ống tay áo của mình ra.
Để lộ ra từng miếng vảy cá ở bên trong, mấy thứ ở trong mưa kia đều mọc dài hơn trên da của anh ta, dung nhập vào trong thân thể của anh ta, là một bộ phận của cơ thể anh ta.
Cá rời khỏi nước lâu, sẽ thống khổ, hiện tại anh ta cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng may anh ta giỏi khống chế và kiềm chế loại cảm giác khó chịu này.
Bởi vì vẫn luôn đợi ở trong nước thì quá nhàm chán, bởi vì lúc ban đầu thật ra anh ta cũng là người sống trên đất liền.
Người đàn ông đẩy mở cánh cửa không khóa.
Viện bảo tàng tượng sáp quả thật không cần lắp khóa.
Bởi vì ở đó không cần lo lắng đến chuyện sẽ có ăn trộm đi vào.
Một cách thường xuyên, cô gái da đen còn đốt một chút giấy tiền vàng bạc ở cửa, để đối phó tránh thoát ban ngành liên quan kiểm tra.
Cho nên nói, viện bảo tàng tượng sáp giống như tiệm sách, coi như là một nơi yên bình hiếm thấy ở bên trong thành phố náo nhiệt này.
Người đàn ông mặc áo khoác đi vào bên trong.
Bên trong.
Là mảnh vườn rau rộng lớn.
Người đàn ông hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy cả người thoải mái, không khí nơi này, thật sự là quá trong lành, khiến cho người ta phảng phất như ngửi được hơi thở của mùa xuân trước thời điểm vậy.
Lúc này.
Một cái đầu xuất hiện ở bên trong mảnh đất ở trước mặt người đàn ông.
Ngay sau đó.
Deadpool bắt đầu từ từ “lớn” lên.
Càng ngày càng cao.
Càng ngày càng lớn.
Xuất hiện ngực, xuất hiện tứ chi.
Biến thành một người kích thước bình thường.
Anh ấy đứng ở trước mặt người đàn ông mặc áo khoác kia.
Người đàn ông mặc áo khoác kia mỉm cười nhìn Deadpool.
Deadpool lấy một loại vẻ mặt không hề bận tâm đáp trả lại anh ta.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau mà không nói gì trong suốt mấy phút.
Rốt cuộc.
Người đàn ông mặc áo khoác kia lên tiếng phá vỡ loại trầm mặc này trước.
Anh ta mở miệng nói:
- Onii-san. (Anh trai)
Sự yên lặng.
Lại bắt đầu.
Đây là một loại kiềm chế không tiếng động.
Phảng phất như cây cối trong đồng ruộng cũng đều cảm nhận được loại không khí này, bắt đầu hạ thấp cành cây của mình xuống theo bản năng.
Rốt cuộc.
Deadpool tiếp tục dùng một loại ánh mắt rất bình thản nhìn người đàn ông trước mặt.
Chậm rãi mở miệng:
- Otouto. (em trai)
Bạn cần đăng nhập để bình luận