Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 735: Sảng khoái! (1)

Trời đã tối đen.
Bên chỗ thành cổ vẫn lóe lên đèn đuốc.
Có thể mơ hồ thấy được cảnh núi xa xa, mang đến vẻ đẹp uyển chuyển hàm súc lại hào phóng.
Giơ tay.
Sờ lồng ngực mình.
Dường như đã thật sự rất lâu rất lâu rồi, không dễ dàng nhàn nhã như vậy.
Phun ra một vòng khói
Hứa Thanh Lãng đột nhiên thích chỗ này, đương nhiên, tuy rằng thích cũng không nhất định phải thường trú ở đây, bằng không chính là dùng thời gian chậm rãi tàn phá cảm giác thích thú này đến hoàn toàn thay đổi, ngược lại không đẹp.
“Lộp cộp lộp cộp!!!!!”
“Lộp cộp lộp cộp!!!!!”
Tiếng vó ngựa chạy nhanh.
Hứa Thanh Lãng hơi ngoài ý muốn.
Buổi tối khuya nơi Lệ Giang này cũng có thể giục ngựa chạy như điên sao?
Hơn nữa cảm giác không chỉ có mấy con ngựa đơn giản, là rất nhiều con ngựa chạy trên đường.
Âm thanh càng ngày càng gần.
Khí thế cũng càng lúc càng thịnh.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi đứng dậy.
Lại ngoài ý muốn phát hiện khách hàng khác trong cửa hàng cùng với người phục vụ dường như ngoảnh mặt làm ngơ.
Giống như không phải bởi vì “Thấy nhưng không thể trách” mà ngay từ đầu đã không nghe thấy.
Hứa Thanh Lãng đi đến ngoài cửa hàng.
- Một trăm bảy mươi tám, tiên sinh.
Người phục vụ trước quầy vừa gọi vừa đuổi tới.
Anh cho rằng Hứa Thanh Lãng định chuồn.
Lúc này.
Ở trong tầm mắt của Hứa Thanh Lãng.
Xuất hiện một đám kỵ sĩ mặc áo giáp cũ kỹ.
Những chỗ áo giáp kỵ sĩ này không thể bao trùm đều là xương trắng, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạng nhện trên người chiến mã.
Hình ảnh thật quỷ dị.
Trong khu buôn bán thành cổ đông đúc.
Bỗng nhiên xuất hiện một đám kỵ sĩ vong linh.
Hứa Thanh Lãng lập tức xoay người, không nhìn bọn họ, mà đi đến bên quầy tính tiền.
Chờ thêm chốc lát, đám kỵ sĩ này giống như cũng không nhận thấy được vẻ khác thường của Hứa Thanh Lãng, đi qua cửa thành cổ lúc trước Hứa Thanh Lãng đã đi qua.
Thanh toán xong.
Hứa Thanh Lãng đi tới bên kia.
Du khách lui tới vẫn như thường, chắc đều không nhìn thấy cũng không cảm nhận được có một đoàn người chết tạo thành kỵ binh đi qua bên người bọn họ thậm chí nghiền áp từ trên người bọn họ mà qua.
Hứa Thanh Lãng nhìn ra có mấy người vẻ mặt xanh xao, đây là gặp tà, đoán chừng sẽ không hay ho hoặc sinh bệnh một trận.
Chờ vòng một vòng ở thành cổ.
Hứa Thanh Lãng thấy một đám vong linh kỵ sĩ lại dừng ở bên ngoài homestay chỗ nhà mình dừng chân.
- Hu hu hu hu hu!!!!!
Miệng bọn kỵ sĩ phát ra một trận hú dài.
Rồi sau đó.
Đồng thời cầm lấy cái lưới lớn bên hông ném về phía homestay.
Trong lúc nhất thời.
Từng cái lưới màu đen đã bao trùm hoàn toàn cả homestay.
Giống như ngăn cách.
Một kỵ sĩ có màu áo giáp khác với những người khác rút thanh mã tấu rỉ sắt của mình ra.
- Giết!
Nướng thịt gác mái bên kia đã không còn mấy người.
Thiên lôi câu động địa hỏa vu sơn trêu chọc vân vũ củi khô gặp lửa mạnh.
Nhân dân tệ bôi trơn khoảng cách giữa hai bên.
Phần lớn đều đã đi xuống trở về phòng tiến hành trao đổi sâu hơn.
Không tìm được, không kết đôi thành công cũng lười hứng gió lạnh trên gác mái, đi xuống chỗ nào đó ấm áp.
Luật sư An tiếp tục uống bia.
Uống lại uống.
Nhìn quét bốn phía.
Lại phát hiện bên chỗ nướng thịt có một bé gái đang ngồi, cô bé đang nướng một cái bánh kẹp.
Cũng không biết cô bé tới từ khi nào, dù sao ngay từ đầu luật sư An cũng không nhìn thấy cô bé này.
Bé gái mặc áo lông màu hồng phấn, cái đầu bé nhỏ, khuôn mặt thật tinh xảo, một mình ngồi ở đó hết sức chăm chú lật qua lật lại bánh kẹp, sau đó cẩn thận kẹp lấy một mình, đưa lên miệng thổi.
Lại khẽ nhếch hàm răng, cắn một miếng.
Vừa cười thật thỏa mãn vừa tiếp tục ăn.
Đừng nói đáng yêu bao nhiêu.
Nhìn thấy hình ảnh này.
Luật sư An nuốt nước miếng theo bản năng.
Anh thật đói bụng.
Lại không muốn ăn bánh kẹp.
Trước khi đi đến thư phòng, thật ra cuộc sống của luật sư An thật phóng túng, anh chưa bao giờ che giấu bản thân từng phóng túng.
Nhưng mà anh không phóng túng đến tầng chót như lão đạo.
Khi đó vì ngủ không được không ăn được, cho nên phát tiết ở đó, mà bây giờ, vấn đề ăn và ngủ đều được giải quyết, đối với phương diện kia, càng trở nên soi mói.
Phụ nữ tầm thường, anh cũng chướng mắt.
Cũng may, lão An trà trộn bụi hoa đã lâu, không phải là con chim non gì, nếu như bỏ qua vết thương trên mặt dưới quần áo, ít nhất từ ngoại hình đến xem, vẫn tương đối lấy ra được, rất nhiều bé gái hiện giờ cũng thích kiểu chú giống như Ngô Tú Ba này.
Thân thể này trước khi nhập vào đã thông động với tiểu thư nhà giàu sau đó bị “Mưu sát”, cho nên coi như di truyền được tốt.
Luật sư An nhìn đồng hồ đeo tay.
Hít sâu một hơi.
Hơi khẩn trương.
Hơi lo âu.
Cho dù là tay bụi hoa kỳ cựu.
Muốn không chỉ ước hẹn thành công còn phải khiến người ta nguyện ý cho mình a di đà Phật.
Cũng cảm thấy rất có tính khiêu chiến.
Nhưng càng như vậy càng khiến cho người ta kích động và nóng lòng muốn thử.
Đứng dậy, đi đến bên cạnh bé gái ngồi xuống.
Bé gái liếc nhìn luật sư An, chỉ bánh kẹp trên giá nướng thịt, rất đáng yêu hỏi:
- Anh ăn chứ?
Luật sư An gật gật đầu.
Bé gái cầm một cái đĩa, gắp một cái bánh kẹp vào, đưa cho luật sư An.
Luật sư An giơ tay cầm lấy, đưa lên miệng cắn một miếng, chậm rãi nhai.
- Ăn ngon chứ?
- Ăn ngon, nhớ khi còn nhỏ ở trong nước, hàng năm bà nội đều sẽ làm một ít bánh bao khô.
Bé gái nhún vai, tiếp tục ăn.
- Cô bé là người ở đâu?
Luật sư An hỏi.
- Anh đoán đi?
- Người Hàng Châu.
Nói xong, luật sư An len lén nhét ví tiền của người ta vào trong túi người ta.
- Wow, sao đoán ra được vậy, sao đoán được chuẩn như vậy?
Bé gái rất ngoài ý muốn.
- Nghe giọng nói, có thể bởi vì tôi luôn ra nước ngoài, không biết khẩu âm, nhưng vẫn có thể nghe ra được, lúc nhỏ tôi sống ở Hàng Châu.
- Vậy chúng ta còn là đồng hương sao? Rất có duyên.
- Ừm, có duyên.
- Anh tới Lệ Giang đi chơi hay đi công tác?
- Đi chơi, giải sầu chút, tiện thể mang theo vài nhân viên của mình tới đây khảo sát vài hạng mục.
Trời sao rất đẹp.
Bánh kẹp rất thơm.
Luật sư An và bé gái trò chuyện từng câu.
Tuy rằng năng lực ảo thuật của lão An hạng nhất, nhưng khi đối xử với phụ nữ, anh lại không dùng, không hay ho, cũng quá thấp hèn, anh thích kỹ thuật, có cảm giác thành công, ăn được ngon.
Tình cảm nhanh chóng ấm lên.
Bầu không khí không ngừng hòa hợp.
Đại khái một khắc đồng hồ sau.
Bé gái đã nắm lấy tay luật sư An, viết chữ trong lòng bàn tay luật sư An, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
- Đoán được không?
Bé gái hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận