Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 799: Tôi không tin! (1)

Châu Trạch thật tình cảm thấy thân thể này của mình đã biến thành “Cái sàng” rồi.
Cũng không biết bây giờ có thể đi sang bên cạnh vừa uống nước vừa tưới hoa không.
Từ khi tiến vào Vân Nam đến nay, thân thể này vẫn một mực tu bổ, nếu không phải giữa đường có Thúy Hoa nhi điều trị, khả năng đã sớm triệt để tan xương, dĩ nhiên, hiện giờ cũng tuyệt đối không khá hơn chút nào.
Rối rắm bất đắc dĩ nhất chính là.
Bản thân vốn hoàn toàn có thể dựa vào cơ hội hấp thu thi độc tinh thuần đoạn thời gian trước kia để khôi phục một chút, ai biết vị kia không nói không rằng đã ngăn chặn triệt để.
Bạn định tức giận với vị đó cũng không có cách nào, bởi vì anh ta còn chưa tỉnh lại, nhưng một biến cố này thật sự tương đương với biến thành Châu Trạch vốn đứng bên vách núi lại bị ngoan độc đạp hai phát.
Cũng may ông chủ Châu đã sớm “Thăng hoa” trong liên tục đả kích.
Cho dù hiện giờ lại bị dây mây hình người này đâm vào.
Anh cũng đều có thể lạnh nhạt.
Năm đó Phật tổ cắt thịt đút ưng đại khái cũng có cảm giác này.
Chết lặng, không sao cả.
Cho nên mới có thể nhìn thấu thân xác này.
Không phải là một thân xác thối tha sao?
Nhưng mà.
Khi nhìn thấy đôi mắt to ngập nước ở trước thân mình.
Châu Trạch cuối cùng thở phào một hơi.
So với dây mây hình người dính người kia.
Tên nhóc này mới khó giải thích nhất.
Nếu nó có thể bị chế trụ.
Cục diện nơi này cũng đại khái được khống chế.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh đã sớm hôn mê, vết thương của cậu ấy thật sự quá nặng.
Oanh Oanh và bé trai đều đang cấp tốc đến rồi, Oanh Oanh không chút do dự kéo dây mây hình người, rồi bắt đầu cứng rắn lôi ra ngoài.
Bé trai lại cầm một đầu dây khác, cố gắng tách liên kết giữa dây mây.
Cô bé ngăm đen té xỉu trên đất, không giúp được gì, nhưng mà có hai cương thi lực lượng vô cùng lớn bận rộn ở đây, thuần túy lấy lực lượng phá nát tất cả, có cô bé ngăm đen ở bên cạnh hay không không khác gì lớn.
Luật sư An không quan tâm đến thương thế, đi đến bên cạnh, chỉ vào con hoa hồ điêu kia nói:
- Tách những chỗ khác ra, còn khu này, nơi này, thấy không, trước không động đến ba dây mây xâu ông chủ và con chồn này.
Dây mây hình người giống như con đỉa hút máu dán chặt ở trên người Châu Trạch và hoa hồ điêu, nhưng trước sức mạnh của hai đầu cương thi, cũng chỉ có thể bị tách ra từng chút một.
Thống khổ trong đó.
Tự nhiên không cần nhiều lời.
Nhưng ông chủ Châu chỉ có thể tiếp tục nhịn.
Mà trong quá trình này, Oanh Oanh và bé trai đều phân ra không ít lực chú ý lên trên người hoa hồ điêu.
Đây chính là quả bom hẹn giờ.
Vừa nổ mọi người đều xong phim.
Đến cuối cùng.
Oanh Oanh và bé trai trực tiếp dùng răng đi cắn dây mây này, vừa cắn vừa nhai, cuối cùng nuốt luôn.
Tốc độ tăng nhanh rất nhiều.
Đợi đến khi dây mây hình người bị cắn thành mảnh nhỏ cuối cùng bóc ra khỏi trên người Châu Trạch.
Trên mặt Oanh Oanh và bé trai lại còn mang theo vẻ chưa thỏa mãn.
- Cậu ăn luôn đi, đừng lãng phí.
Oanh Oanh chỉ dây mây phân tán trên mặt đất.
Bé trai lặng yên gật đầu, ngồi xổm xuống, nhặt dây mây phân tán trên đất bỏ vào trong miệng, giống như ăn cam thảo tiếp tục nhai nuốt.
Đây là những thứ tốt, phải biết rằng trước đó những dây mây này ở trong cơ thể Châu Trạch đã hấp thu lượng lớn thi độc, hơn nữa trải qua bản thân nó tinh lọc, có một lần chuyển hóa ăn vào cũng không lo lắng bị mê hoặc tâm trí.
Oanh Oanh lại đến gần Châu Trạch, ánh mắt cường điệu rơi lên trên người hoa hồ điêu đang ở trước mặt Châu Trạch.
Hoa hồ điêu tỏ vẻ ủy khuất.
Đáng thương nhỏ bé lại bất lực.
Quả nhiên vừa nhìn đã thương.
Nhưng sự khủng bố của sinh vật này, trước đó Oanh Oanh đã tự mình lĩnh hội rồi, cô sẽ không có chút ấn tượng tốt nào đối với thứ có hành vi tổn thương ông chủ nhà mình.
Lúc này.
Cũng chỉ còn ba dây mây nối liền Châu Trạch với hoa hồ điêu.
Nếu hoa hồ điêu muốn thoát đi, thật sự rất đơn giản, tốc độ và lực công kích của nó đủ để cho nó chiếm ưu thế tuyệt đối trước mặt tất cả người hiệu sách.
Nhưng mà.
Nó sợ đau.
Tự rút thứ đâm mình ra, sẽ rất đau, nó sợ!
Mới vừa rồi khi bé trai và Oanh Oanh tách dây mây ra cho Châu Trạch, thân mình Châu Trạch khó tránh khỏi bị liên lụy run run, tự nhiên mà kéo theo ba dây mây, đây trực tiếp khiến hoa hồ điêu cũng run lên theo, nước mắt bắn ra.
Lúc này.
Châu Trạch giơ ngón tay, đặt lên trên một dây mây giữa hai người, nhẹ nhàng bắn ra.
Dây mây chấn động.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Shh shh shh.
Đau chết.
“Chít chít chít chít!!!!”
Hoa hồ điêu kêu to lên.
Sau đó lại bắt đầu nức nở đè nén.
Trong mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Nó thật sự sợ đau đến cực đoan!
Giống như đứa bé sợ tiêm, khóc to.
Chính là.
Đại tiên nhi ở rừng già đông bắc kia có thể từ tầng thấp nhất từng bước một đánh nhau ra.
Ai mà chưa từng bị người cắn đến thương tích đầy mình?
Nhưng hoa hồ điêu này lại không giống với chúng.
Thứ nhất.
Nó chắc còn rất nhỏ.
Cũng không biết ai đã phong ấn nó vào trong vách tường màu xanh này.
Thứ hai.
Tốc độ của nó khủng khiếp.
Đủ để né tránh phần lớn công kích của đối thủ.
Trên thực tế
Nếu không phải dây mây hình người kia đi lên quá mức trùng hợp, hơn nữa lại dưới đủ loại trùng hợp cực đoan.
Muốn thương tổn đến con chồn ngốc này thật sự rất khó.
Châu Trạch lại duỗi tay ra, đến gần dây mây.
“Ư ư ư ư ư...”
Hoa hồ điêu chu môi, giương mắt nhìn Châu Trạch.
Không hề có chút khí phách nào của đại yêu.
Chính là đáng yêu và cầu thương xót.
Này khiến Châu Trạch nhìn mà vui vẻ.
Hiện giờ.
Kể cả đại yêu cũng yếu ớt như vậy sao?
Luật sư An ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng oán thầm: Không trách được lại thân thiết với anh như vậy!
Châu Trạch bật cười.
Sau đó động đến vết thương, dây leo bắt đầu run run.
Hoa hồ chồn cũng đau đến không ngừng chảy nước mắt.
Khó khăn lắm Châu Trạch mới ngừng cười được, anh dùng một tay kéo mông hoa hồ điêu lại.
Tay và mông vừa chạm.
Khi chạm vào nó.
Có thể cảm nhận được rõ ràng hoa hồ điêu đang run run.
Xúc cảm không tệ.
Châu Trạch còn xoa xoa, hoa hồ điêu vẫn “Ư ư ư” hít hà.
Đáng tiếc hiện giờ thân mình hai bên bị ba dây mây xâu vào nhau, không tiện thao tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận