Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1481: Tiên nô (1)

Lão thái bà vẫn ngồi ôm đầu.
Lão đạo cũng không tốt bụng giống như người chủ quán trước đó mà dám đi qua hỏi tình hình.
Ông ta theo bản năng muốn bỏ chạy ra ngoài, thật ra thì, cách vị trí ông ta đang đứng không xa là một khu phố nhỏ, người ở nơi đó không ít.
Giống như lời ông chủ nói vậy, đầu năm nay, không cần biết là yêu ma quỷ quái gì đó, ở trong một đám đông người, bà ta cũng phải kiềm chế lại một chút, loại chuyện kiểu giết một người là giặc, giết vạn người là anh hùng kia, đó là là đối với “con người”, những chủng loại khác mà dám chơi như vậy, chính là đang chủ động tìm lão thiên gia vỗ tay cho bạn, từng luồng sấm sét bổ xuống vang lên: Ba ba ba ba!
Lão thái bà chịu đựng cơn thống khổ đầu gần như muốn rách toạc ra, đưa tay ra, chỉ hướng hướng của lão đạo.
- Ông!
Rõ ràng là lão đạo đang liều mạng chạy về phía trước, nhưng cả người ông ta lại không cách nào khống chế được mà lui ngược về phía sau.
Gần như chỉ tốn thời gian mấy hơi thở, lão đạo cũng đã quay ngược lại trở về bên cạnh lão thái bà.
Lão thái bà há miệng, lại lần nữa phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng lần này, lại thật sự phải được lão đạo.
Bàn tay vẫn luôn đặt bên trong đũng quần kia, rốt cuộc móc ra,
- Oanh!
Lão đạo né người.
Dán bùa!
Toàn bộ chuỗi động tác này, nước chảy mây trôi, cực kì dứt khoát.
Đối với người như lão đạo mà nói, thứ ông ta có thể tu luyện được, thật ra thì cũng chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi.
Có chút giống như những kiếm khách cổ đại đặc biệt khổ luyện thuật rút đao vậy, thứ họ theo đuổi, cũng chỉ là một khoảnh khắc như vậy mà thôi.
Lá bùa được sán một cách tàn nhẫn và chính xác vào vị trí mi tâm của lão thái bà.
Hào quang bảy màu vẫn luôn như ẩn như hiện ở nơi mi tâm của lão thái bà đã bị trấn áp xuống, đã bị thu lại.
Lão đạo còn không biết được, tuyệt kỹ độc môn của mình, vào lúc này, lại phong ấn mất phong ấn duy nhất có thể trấn áp trì hoãn lão thái bà.
Ngay cả chính bản thân lão thái bà chính mình cũng sửng sốt một lúc lâu.
Đột nhiên.
Yêu không mỏi, chân không đau.
Thật là có chút, không được quen lắm.
- Mẹ nó chứ!
Lão đạo thấy vậy, đã biết dường như lá bùa của mình không đạt được hiệu quả như dự kiến, lúc này vắt chân lên cổ chuẩn bị chạy tiếp.
Ông ta cũng không có phương án B hay là phương án C gì đó, Trình Giảo Kim người ta còn có tam bản phủ*, lão đạo trừ cái trò bùa giấu đũng quần này cũng không còn lại kỹ năng chủ động nào nữa rồi.
(*trong giai thoại dân gian, Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng rìu lớn (tam bản phủ) làm vũ khí, khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 rìu rất lợi hại, gần như vô địch, nhưng nếu tránh được 3 rìu này thì ông sẽ thất thế)
Cũng không thể nào bây giờ lại gọi lão thái bà dừng tay, nói để ông ta mang bà ta ở đi dạo Thông Thành một vòng để bồi tội được, đúng không?
Rốt cuộc lão đạo cũng phục hồi tinh thần lại, mặc kệ cho lá bùa tiếp tục dán ở trên trán của mình, thậm chí còn cố ý đưa một tay ra đè lá bùa lại để tránh cho nó bị rơi, còn tay còn lại thì chụp về phía lão đạo.
- Báo chí!
Trong mặt đất, bỗng nhiên xuất hiện ba sợi xích màu đen, trực tiếp khóa cánh tay của lão thái bà kia lại.
- Ầm!
Dưới một tiếng kêu đau đớn.
Dây xích xông tới.
Cưỡng ép đè cánh tay của lão thái bà kia xuống đất, ngay cả bản thân lão thái bà cũng không thể không quỳ rạp xuống.
- Ông chủ!
Lão đạo thành công tránh thoát được ma trảo của lão thái bà, đi thẳng tới sau lưng Châu Trạch sau lưng, đồng thời, còn có chút tiếc nuối mà nói:
- Ông chủ, ngại quá, tôi lại...
Tôi lại gây họa rồi.
Trời thấy cũng phải thương xót, lần này lão đạo thực sự không mù mờ làm gì cả, ông ta chẳng qua chỉ là chạy đi tạm biệt một Đại muội tử đang muốn rời đi một phen, người ta mời mình ăn bữa cơm, còn mình đương nhiên cũng nên đi theo người ta lấy lại tiền đặt cọc chứ.
Có trời mới biết tại sao lại trêu chọc trúng cái thứ này.
Đại muội tử đó thực sự đáng thương mà.
Lại thuê trúng nhà của một chủ nhà như thế này, vận may này, đúng là không dám so sánh mà.
Chẳng qua là, nhìn vấn đề theo một góc độ khác, vẫn là phải nghiêm trị nha, nếu không, còn tiếp tục ở trong nhà của chủ nhà như thế này, đến ngày bị ăn cũng đoán chừng cũng không biết được đi.
Nhưng lần này, ngoài dự đoán của mọi người, dường như ông chủ không có nửa phần vội vã, ngược lại đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của ông ta một cái.
- Ông không sao chứ?
Châu Trạch ân cần nói.
Đường dài biết ngựa hay lâu ngày mới biết lòng người, so với lão Trương – người chỉ có thể mang anh đến trường tiểu học cầm máu mũi cho học sinh tiểu học, vẫn là lão đạo đáng tin hơn.
Lão đạo lắc đầu một cái, ngoại trừ lỗ tai còn hơi đau một chút, ngược lại thật sự không còn chỗ nào bị thương nữa.
Ngược lại lần này ông chủ lại đột nhiên quan tâm, khiến cho lão đạo có chút thụ sủng nhược kinh.
Lão thái bà kia, trong khi tay bà ta còn bị xích sắt khóa chặt ở trên mặt đất, ánh mắt lại sống chết nhìn chằm chằm vào Châu Trạch, còn lè lưỡi, liếm liếm môi của mình, lộ ra một tia tham lam.
Nói:
- Cương thi sao.
Vẻ mặt này, loại phản ứng này, vẫn là lần đầu tiên Châu Trạch nhìn thấy.
Lúc trước, bất kể là đối thủ gì, sau khi cảm ứng được thân phận cương thi của anh, hoặc là kinh ngạc, hoặc là cảm thấy khó giải quyết, nhưng lão thái bà ở trước mắt này, thứ bà ta bộc lộ ra, lại giống như một loại cảm giác hoài niệm.
Không phải là cái loại hoài niệm đối với “người yêu cũ”.
Mà là một loại hoài niệm đối với “đồ ăn”.
Như thể trong một đoạn thời gian nào đó, lão thái bà thường xuyên ăn cương thi, vẫn còn mê luyến thứ mùi vị này.
Vẫn luôn là ông chủ Châu coi người khác như khẩu phần thức ăn, lần này thật đúng là phong thủy luân chuyển mà.
Ông chủ Châu tiến về phía trước mấy bước, hai tay giang rộng, mười móng tay lóe lên đường vân màu đen sẫm.
Một sợi lại một sợi xích sắt vọt lên từ dưới mặt đất, vì lý do an toàn, Châu Trạch quyết định trước tiên vẫn là nên trói lão thái bà này lại thành một cái bánh chưng thì ổn hơn, về phần chuyện sau đó muốn chém muốn giết hay là muốn róc thịt, đều thuận lợi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận