Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 994: Quật!

- Tôi nói với em, người đàn bà dai như đỉa đó đích thị là một kẻ điên!
- Lại không phải là con của bà ta, bà ta kích động cái rắm!
- Em nghĩ anh muốn đâm chết bà ta sao, em nghĩ là anh muốn sao?
- Nhưng tình huống kia, anh không giải quyết bà ta, chúng ta có thể chạy thoát được hay sao?
- Đoán chừng là hiện tại cũng đã bị bắt rồi em có biết hay không!
- Bắt cóc một đứa bé không bị xử tử hình, anh làm vậy là muốn biến tôi thành tội phạm giết người đó, tên khốn kiếp anh!
- Em an tâm đi, kẻ giết người là anh, không có quan hệ gì với em, dù thật sự bị cảnh sát bắt, anh sẽ nói em là con tin bị anh bắt giữ, bị anh cưỡng chế bắt đi, em cũng là đối tượng bị anh lừa bán.
- Đến lúc đó, mọi chuyện, bao gồm chuyện trước kia, đều không có một chút quan hệ nào với em!
Người phụ nữ bỗng nhiên không lộn xộn nữa.
Ngược lại mang theo chút ngượng ngùng và vui vẻ ngẩng đầu.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông.
Nhẹ giọng nói:
- Thực sự?
- Nói nhảm, em là người phụ nữ của anh, anh chịu trách nhiệm về chuyện này?
- Các người trò chuyện cái gì nha, màn thầu ngon lắm, ăn chút gì đó lót bụng trước đi.
Một bà thím trên người mang tạp dề làm bếp gõ cửa gọi.
- Tới đây, thím mập ạ!
Người phụ nữ đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông cũng đứng dậy, nhưng nhìn bóng lưng người phụ nữ, trong đôi mắt lộ ra vẻ khinh thường.
- Người đàn bà ngu ngốc.
Nơi này không phải là nông thôn, cũng không tính là nông thôn, có lẽ, mười năm trước nơi này vẫn tính là nông thôn đi, nhưng sau khi đổi mới, tất cả mọi người đã dời vào một khu nhà do chính phủ hoạch định rồi.
Từng hàng, từng dãy, tái định cư tập thể, ở tầng một của rất nhiều nhà, còn giữ nguyên phòng bếp kiểu bếp lò kiểu cũ.
Người phụ nữ và người đàn ông ngồi ở trên bàn, trong tay mỗi người là một cái màn thầu.
Màn thầu ở rất nhiều nơi, đều là dạng đặc ruột, màn thầu khu vực Giang Chiết, bên trong đều có nhân.
Tỷ như củ cải sợi, bột đậu các loại, có lúc bên trong còn trộn thịt sợi, trong mắt người miền bắc, đây chính là bánh bao, nhưng là trong mắt người địa phương, chỉ cần nhân bánh không thuần thịt, đây đều là màn thầu.
Một nam một nữ, hai người ăn tới mức nghiện, xem ra là thật sự rất đói.
- Ăn thêm chút cháo.
Thím mập bưng hai chén cháo tới, đặt ở trước mặt bọn họ.
- Cám ơn thím.
Hai vợ chồng ăn đến rất sung sướng, từ tối hôm qua đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện bỏ mạng, lúc này rốt cuộc cũng được ăn uống tử tế.
Thím mập lại đặt một đĩa dưa muối xuống, cầm một cái chén, lấy hai cái màn thầu, đi vào trong phòng.
Bên trong có một cái ông lão đang ngồi, ông lão mặc cái áo bông lớn, co rúc ở trên ghế, bên cạnh ông lão còn có đặt một cây ba tong.
- Sao bọn họ lại tới đấy?
Ông lão mở miệng hỏi.
- Hẳn là đi ngang qua đi, trông hai người rất vội vã.
- Hừ, tám phần mười là bị cảnh sát truy đuổi đến đây.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. – Thím mập gật đầu nói.
- Bảo bọn họ ăn xong thì cút nhanh lên đi.
Ông lão tức giận nói.
- Ngược lại công phu cũng không tệ đâu.
- Gào, gào, gào! ! ! ! ! !
Lúc này, trừng trận tiếng kêu truyền đến từ trên chiếc giường ở buồng trong.
- Ông đi xem con trai một chút đi, con trai lại dậy chơi rồi.
Thím mập thúc giục.
- Cái tên quỷ đòi nợ này!
Lão già chống ba tong đứng dậy, đi vào trong phòng.
Trong đống chăn ở chiếc giường trong phòng, có một người đàn ông trung niên gầy yếu đang nằm, trong tay người đàn ông trung niên cầm món đồ chơi Ultraman, nhưng còn có một món đồ chơi Ultraman rơi đến dưới giường, anh ta đưa tay nhưng lại không với tới.
Bên ngoài thì lạnh, lại không muốn để bản thân bước ra khỏi chăn, chỉ có thể không ngừng hét to gởi tín hiệu.
- Thật là đời trước thiếu nợ mày, mới để cho Vương bát độc tử* nhà mày đầu thai đến nhà tao!
(*Vương bát độc tử: câu chửi của người Đông Bắc, ý chỉ khốn kiếp, cục nợ)
Ông lão tức giận tới mức giơ ba tong lên, chọc chọc về phía người đàn ông đang quấn chăn ở trên giường.
- Gào! Gào! Gào!
Con trai vừa kêu vừa chảy nước miếng, cũng không sợ, chẳng qua chỉ cười ngây ngô.
Ông lão không còn cách nào đành khom lưng nhặt món đồ chơi Ultraman trên mặt đất lên, vứt ở trên giường.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu cầm lấy món đồ chơi, lại co rúc trở về trong đống chăn bắt đầu chơi.
Trong cả căn phòng.
Nhộn nhạo một cỗ mùi khai của nước tiểu.
Ông lão tức giận ho khan mấy tiếng.
Suy nghĩ một chút.
Lại cầm lấy cây ba tong của mình đánh con trai mấy cái.
- Gào! Gào! Gào!
Con trai rất mê mang, tại sao lại đánh con?
- Mày, cái đồ không có chí tiến thủ này, thật là cái đồ phế vật vô dụng!
Ông lão lắc đầu, than thở.
Chống ba tong quay trở về trên ghế.
Buông ba tong ra.
Ông ta ngồi lên trên ghế.
Dựa vào vách tường.
Lại chống tay đứng lên.
Thím mập đang đi xuống.
Đến phòng dưới lòng đất.
Nhà ở ở nơi này đều xây dựng theo một cách xây dựng thống nhất, ở phía dưới mỗi căn nhà đều có một nhà kho nho nhỏ.
Thím mập lấy chìa khóa ra, mở cửa, lúc này bịt kín mũi, mùi hương ở trong phòng con trai bà ta, so với nơi này, nhất định chính là không khí trong lành tiêu chuẩn.
Thím mập cầm lấy hai cái màn thầu ở trong chén, trực tiếp vứt xuống bên trong, bên trong có một người phụ nữ tóc dài lập tức nhào tới, nhặt màn thầu lên bắt đầu gặm, trên người người phụ nữ mang theo xích sắt dùng để buộc chó sói, bị trói ở vách tưởng trong cùng.
- Két!
Thím mập đóng cửa lại, cầm chén không đi lên.
Lão già co rúm, hít mũi một cái.
- Ai, từ khi nào lại như ông chủ vậy chứ, nuôi còn phí thức ăn, ít nhất cho tôi chút hy vọng chứ.
Thím mập lộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, nhìn trong phòng một chút, tiếp tục nói:
- Con trai của tôi thực sự ngốc mà, chuyện đó mà cũng không làm được.
Lão đầu mà bất đắc dĩ thở dài, còn không phải sao!
Đứa con trai này, chính là quỷ đòi nợ trời định đi!
Vợ chồng hai người bọn họ, đời này chính là bị thằng con trai ngốc nhà mình liên lụy!
Thím mập vừa nhìn về phía ông lão nhà mình, nói:
- Tối nay hầm cho ông bát canh cá diếc, cho ông bồi bổ.
Con trai không được, ông phải cố gắng lên.
Ông lão giống như bị hù dọa vậy, vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể một ngày làm một lần chứ, phải từ từ, phải chậm rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận