Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1448: Tiên nhân xoa đầu tôi (1)

Giơ tay lên.
“Vuốt một cái” về phía ánh trăng.
Giống như là muốn lau đi màu máu ở bên rìa kia.
Nhưng rất hiển nhiên.
Hành động này có vẻ như rất ngu ngốc.
Rất nhanh.
Ông chủ Châu cũng ý thức được hành động của bản thân có chút quá ngu ngốc rồi.
Xoay người, móc ra hai lon bia từ trong ngực, mở ra một lon, uống một hớp.
Hai lon bia này là do anh cố tình mang tới, nghĩ là có thể cùng bác sĩ Lâm mượn rượu tiêu sầu gì đó, nhưng không có nửa chút ý nghĩ nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng gì đó.
Nhưng bác sĩ Lâm, so với tưởng tượng của anh thì lạc quan hơn nhiều lắm.
Cho nên.
Bây giờ chỉ còn lại tự mình ông chủ Châu một mình giải sầu mà thôi.
...
- Chậc chậc, chậc chậc, bên trên thật giống như một cái bánh nướng to mà.
Tiểu Hầu Tử ngồi ở trên bả vai của lão đạo.
Hai ông cháu đang cùng nhau ngẩng đầu ngắm trăng.
Trong tay lão đạo còn cầm một cái bánh trung thu, năm nhân.
Bây giờ cách thời điểm ăn bánh Trung thu còn rất xa, nhưng nếu như bạn muốn mua thì vẫn có thể mua được.
Có lẽ, người trẻ tuổi sẽ không có hứng thú bao nhiêu với việc ngắm trăng ăn bánh trung thu, cho dù có là nhân kem hay là nhân matcha, thì vẫn không có hứng thú.
Chỉ có người đã từng trải qua ngày tháng không dễ dàng kia, mới có thể hiểu được, một khối bánh Trung thu, vào giai đoạn trước, rốt cuộc là một loại hưởng thụ đồ ăn ngon có ý nghĩa như thế nào.
- Được rồi, chúng ta đi tắm một chút rồi đi ngủ.
Lão đạo phủi phủi tay của mình một cái.
Tiểu Hầu Tử ở trên bả vai cũng phủi móng vuốt của mình một cái.
Một người một khỉ vào phòng vệ sinh.
À.
Đúng rồi.
Ở trên lầu hai của tiệm sách, một căn phòng đã được thiết kế chỉnh sửa lại thành một phòng vệ sinh.
Phòng vệ lớn ban đầu ở tầng một, thì đã trở thành phòng chuyên dụng của ông chủ rồi, dùng chung một nhà vệ sinh với một mắc bệnh thích sạch sẽ dáng nặng mà nói, hơn nữa người bệnh này lại còn là ông chủ của bạn, áp lực thực sự rất lớn nha.
Lão đạo bôi kem đánh răng lên trên bài chải đánh răng.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh cũng đứng ở bên cạnh bồn rửa mặt, cũng bôi kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng chuyên dụng của bản thân.
Lão đạo cầm lấy chiếc cốc sứ lớn của mình, tiểu Hầu Tử cũng cầm lấy chiếc cốc hình hoạt hình của mình.
Một người một khỉ đều ngậm lấy một ngụm nước lớn.
Guru Guru Guru...
Hà, phụt!
Rửa bàn chải!
Sau khi rửa mặt.
Lão đạo sờ sờ đầu của tiểu Hầu Tử một chút,
- Mày đi về phòng trước đi, tao đi nặng một chút.
Tiểu Hầu Tử vèo một tiếng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Lão đạo mở nắp bồn cầu, ngồi xuống.
Lớn tuổi, khó tránh khỏi hệ tiêu hóa sẽ nảy sinh một vài vấn đề, cộng thêm hiện tại, bộ thân thể này của lão đạo, chẳng qua chỉ bề ngoài nhìn khỏe mạnh, bên trong đấy à, đúng là không so được với trước kia nữa.
Trong một năm qua, tần suất đi ra ngoài an ủi đại muội tử cũng hạ thấp xuống.
Lấy tần suất như trước đây, một ngày an ủi bảy tám đại muội tử cũng không thành vấn đề, bây giờ chỉ có thể được bốn năm người mà thôi.
Aish.
Không thừa nhận bản thân đã già cũng không được mà.
Sau khi xong chuyện.
Lão đạo đứng dậy.
Nhìn lại đống dơ bản mà bản thân vừa mới thải ra ngoài.
Sau đó nút xối nước.
- Cót két...
Hửm?
Không có nước.
Hay lại là hư rồi?
...
Ánh trăng tối nay có đẹp hay không, Khánh cũng không biết.
Ở trong căn phòng bệnh chật hẹp.
Bạn cũng không thể nhìn thấy ánh trăng ở bên ngoài.
Đương nhiên.
Đối với loại chuyện như ngắm trăng này, Khánh cũng không có hứng thú gì.
Một đại lão trong đội chấp pháp, thế nhưng lại ngồi ngốc trong căn phòng bệnh này một năm rồi, đặt ở lúc trước, là chuyện khó có thể tưởng tượng được, thế nhưng lại thật sự xảy ra.
Sự thay đổi và phong tỏa sau đó của địa ngục, là một nguyên nhân.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu, vẫn là do vị lão nhân gia ở bên trong tiệm sách ở cách vách kia.
Ba trăm sáu mươi lăm ngày như một, mỗi ngày đến kiểm tra phòng ba lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nếu đã không biết đi về nơi nào, không bằng đợi ở nơi này.
Chưa nói chuyện tu thân dưỡng tính gì đó ở nơi này, chẳng qua là trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ, từ đó phải chấp nhận sự chờ đợi bất đắc dĩ mà thôi.
Vốn dĩ.
Khánh đã hoàn toàn nhắm mắt.
Bây giờ, thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ trao đổi, tỷ như thời điểm Phương Phương đến đưa cơm, tỷ như thời điểm lão đạo đến kiểm tra phòng.
Mà những thời điểm khác, cô ta đều lười trao đổi, đồng thời, cũng lười mở mắt.
Cũng tỷ như cái vị nằm ở chiếc giường bên cạnh kia, cô ta luôn luôn không thèm để ý anh ta.
Đương nhiên.
Đến bây giờ vị kia vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, sẽ không làm phiền đến cô ta nữa.
Mấy ngày đầu lúc mới bắt đầu kia, ngủ ở bên cạnh giường của anh ta, thậm chí bạn còn có thể ngửi được mùi thịt nướng nhàn nhạt, cổ vũ cô ta chạy trốn hết nữa năm, kết quả anh ta lại không nhìn được trước rồi.
Sau đó.
Thiếu chút nữa thì không có sau đó nữa rồi.
Cảm xúc của Khánh đối với vị chung phòng bệnh lại còn ở giường bên cạnh này, chưa nói tới cán ghét gì đó, chẳng qua là không đặt vào mắt mà thôi.
Với vị trí này của cô ta, với kinh nghiệm của cô ta mà nói, thiên chi kiêu tử, cô ta cũng đã gặp nhiều, mà mấy tên nhóc thường tự xưng là bất khả chiến bại kia, sau đó không lâu cũng sẽ nhanh chóng tiêu đời mà thôi, hoặc là người trực tiếp biến mất, hoặc là bị xóa sổ.
Câu Tân thường thích dùng việc bản thân đã từng được tiên nhân sờ đầu để chứng tỏ bản thân không tầm thường với Khánh.
Nhưng cũng đã nằm đây một năm rồi.
Bây giờ lại là cái kết quả này.
Khánh thật sự không biết rốt cuộc anh ta còn có điểm đặc biệt nào nữa.
Ừm...
Đặc biệt xui xẻo sao?
- Tí tách… Tí tách… Tí tách...
Dường như có tiếng nước nhỏ giọt.
Khánh không phải là một người quá nhạy cảm, nhưng vào lúc này, cũng không biết được rốt cuộc là vòi nước ở chỗ nào chưa được khóa chặt, mà tiếng tí tách này lại rõ ràng như vậy.
Cô ta mở mắt ra.
Nhìn vách tường trước mặt.
Trong một khoảnh khắc.
Không khí cũng bắt đầu trở nên ngột ngạt, phảng phất như thể đã bị trộn lẫn với hơi nước đậm đặc vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận