Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1672: Nhất định là duyên phận đặc biệt (1)

Bên ngoài phòng bệnh, hay là trong phòng, rốt cuộc thì bệnh viện này cũng không có loại đãi ngộ phòng bệnh view biển.
Trong phòng bệnh.
Ngoại trừ chuyện đi tiểu tiện kia.
Chính là bình tĩnh.
Thời gian bữa tối đã tới.
Có wechat có thể trực tiếp liên lạc với nhà ăn của bệnh viện đưa thức ăn tới.
Lão đạo gọi không ít, khẩu vị của ông ta vẫn luôn rất tốt.
Phía bên Châu Trạch thì đơn giản hơn rất nhiều, vốn chỉ dự định theo như bình thường đặt một phần ăn gì đó thôi, suy nghĩ một chút thì thôi đành quên đi, đi xin một phần mì gói.
Mì gói đã chế xong, trước khi ăn thì đêm phần giấm còn lại từ buổi trưa, đổ hết tất cả vào.
Món mì giống như món mì được quảng cáo là chua đến sảng khoái vậy, trong cả phòng đều tràn đầu một mùi hương của giấm.
Buổi tối, lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh còn tưởng là trong căn phòng này vừa được khử trùng bằng giấm nữa đấy.
Kiểm tra, thay thuốc.
Sau khi một chuỗi quy trình kết thúc thì đám bác sĩ y tá cũng rời đi.
Vào lúc này, sắc trời cũng đã trở tối.
Nếu đã nằm viện, thì cũng đừng nghĩ tới cuộc sống về đêm gì đó nữa.
Ngược lại thì lão đạo còn có thể đầy hứng thú mà xem bộ phim truyền hình võ hiệp Lão Thiệu đang chiếu ở trên kênh số sáu đài truyền hình Trung ương.
Ha ha he he phụt phụt há ha, cảm giác nhịp điệu cực mạnh.
Châu Trạch thì đang cầm điện thoại di động tùy ý lướt.
Đến lúc đêm khuya.
Lão đạo cũng tắt TV đi ngủ.
Châu Trạch cũng cất điện thoại di động đi, nhắm hai mắt lại, ngủ thì không ngủ được, nhưng chung quy vẫn phải để cho đôi mắt được thả lỏng một chút.
Nhưng cũng đúng vào lúc này.
Châu Trạch nghe được tiếng động từ giường đối diện.
Anh mở mắt ra.
Nhìn thấy người đàn ông bị thường đang đi xuống khỏi giường bệnh.
Kéo theo một cái chân què, vịn lên vách tường, đi rất chật vật.
Thanh niên mang khẩu trang đi ở trước mặt anh ta, trước khi rời khỏi phòng bệnh, dường như người đàn ông còn cố ý quay đầu lại nhìn lão đạo còn đang ngủ ngáy một phen, chật vật đi tới, đem hết đồ bổ mà một nhà ba người đã đem tới vào lúc chiều kia, bỏ hết lên bên cạnh giường của lão đạo, sau đó, cũng đi ra ngoài.
Cái chân kia, vừa đi vừa vẫn còn đang thấm máu.
Từ đầu tới cuối, Châu Trạch đều không lên tiếng.
Chờ đến sau nửa đêm, lúc rạng sáng hai giờ.
Châu Trạch ngồi dậy ở trên giường.
Lại lần nữa nhìn về phía chiếc giường bệnh đã trống kia.
Nếu chuyện có khác thường thì nhất định là có quỷ, dường như là do thói quen nghề nghiệp, Châu Trạch theo bản năng bắt đầu hoài nghi thân phận của hai người kia.
Đương nhiên, cũng không thể nào là thực sự đã đánh giá bọn họ quá cao được.
Là tội phạm bỏ trốn?
Hay còn có thân phận gì khác nữa?
Đáng tiếc là hiện tại anh đã biến thành một người bình thường.
Không thể nào cảm giác rõ ràng được đối phương có thật sự là “ người bình thường” hay không.
- Mị mị mị...
Lão đạo chép chép miệng, ngủ đến ngon lành.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, lại lần nữa nhắm hai mắt.
Thật vất vả chịu đựng đến lúc trời sáng, đúng vậy, là chịu đựng.
Không ngủ được lại còn phải nằm cứng ở trên giường, đúng là một loại cảm giác giày vò mà.
- Ồ, bọn họ là ai?
Sau khi lão đạo rời giường thì lập tức bắt đầu hỏi tân binh của ông ta đã đi đâu rồi, ông ta còn cố ý dây sớm hơn một chút, muốn dẫn tân binh đi tập thể dục buổi sáng đấy.
- Xuất viện lúc tối hôm qua.
Trạng thái tinh thần của Châu Trạch rất kém, có vẻ hơi uể oải.
Tối nay anh không muốn tiếp tục thức đêm nữa, quả thực không được nữa, phải đến nhà xác trong bệnh viện này nằm nghỉ ngơi một chút mới được.
Lúc bác sĩ y tá tới kiểm tra phòng buổi sáng, sau khi nhìn thấy giường bệnh trống không, đầy vẻ không dám tin.
- Bệnh nhân đâu?
Lão đạo lắc đầu một cái.
Châu Trạch không đáp lại.
- Không thấy bệnh nhân đâu nữa!
Đám bác sĩ y tá chia nhau ra đi tìm.
Thật ra thì, giống như là ăn một phần cơm chùa trong tiệm cơm nhà người ta vậy, trong bệnh viện cũng thường xuyên xuất hiện chuyện tương tự.
Tỷ như những người chuồn mất hoặc khất nợ chi phí bệnh viện, thậm chí còn hơn nữa, tỷ như cha mẹ của bản thân bị bệnh, sau khi đưa cha mẹ tới, con cái mất tích tập thể.
Nhưng người đàn ông trên giường bên cạnh kia cũng không thuộc về tình huống này, tiền chữa bệnh của anh ta được miễn phí toàn bộ đấy.
Sau đó, ngược lại cũng không có sau đó nữa, cũng không biết phía bên bệnh viện đã tìm được người hay chưa.
Phơi cá hết cả một buổi sáng, lúc đến giờ cơm trưa, Châu Trạch lại lần nữa trải nghiệm một biển giấm sôi trào.
Sau khi ăn xong.
Ông chủ Châu xuống giường.
So với hôm qua lúc mới vừa tỉnh lại thì tốt hơn một chút.
Sau khi đã quen thuộc với tình trạng cơ thể hiện tại, vịn vách tường thì đã có thể đi lại được.
- Ông chủ, anh đi đâu vậy?
Lão đạo trên người không bị thương tích nặng nề gì, thây vậy thì vội vàng xuống giường.
- Đỡ tôi đến chỗ nhà xác một chút.
- Ơ… được.
Được sự giúp đỡ của lão đạo, Châu Trạch đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi vào thang máy.
Nói chung, bệnh viện sẽ cố ý đánh dấu vị trí mỗi phòng khoa ở mỗi khúc quanh nơi đông người tụ tập, để tiện cho mọi người tìm kiếm.
Nhưng cơ bản là sẽ không đánh dấu vị trí của nhà xác, mỗi người đến là để khám bệnh, cũng không ai ngờ được có người vừa vào bệnh viện, trước hết đã đi quan tâm đi quan tâm đến điều kiện tối nay ra sao.
Đi ra khỏi thang máy, chính là tầng trệt rồi, bên dưới tầng trệt không có quyền đi xuống, chỉ có thể đi cầu thang bộ.
Vừa may vào đúng lúc này.
Một nhóm bác sĩ y tá vội vã chạy tới, tất cả đều đang tập trung ở bên chỗ đại sảnh.
- Ông chủ, ra chuyện gì vậy?
- Nhanh xem thử đi.
Nếu như nơi nào đó có xảy ra sự cố hoặc là có bệnh nguy cấp hay là thương tích nghiêm trọng xuất hiện, xe cứu thương đang đưa tới, đồng thời, phía bên bệnh viện cũng phải làm xong công tác chuẩn bị tiếp nhận.
Giống như một trận đại chiến vậy, hẳn là người bị thương không ít.
Xe cứu thương một chiếc nối tiếp một chiếc mà đưa tới.
Nhóm bác sĩ y tá lần lượt đẩy người bị thương vào trong phòng cấp cứu.
Châu Trạch nhìn qua một cái cáng xe lướt qua trước mặt mình, hẳn là bị bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận