Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1748: Lời tự bạch của Nửa gương mặt (2)

Nửa gương mặt tiếp tục nói:
- Nhưng khi tôi rời khỏi căn nhà đó, lúc hít thở được bầu không khí tươi mới, tôi lại có chút mê mang.
- Tôi cảm thấy, thế giới ở bên ngoài, tuy rất lớn, nhưng lại càng giống như một căn nhà lớn hơn, một cái nhà tù lớn hơn.
- Ngài vẫn chưa thích ứng được, thật ra thì chỉ cần tĩnh tâm một mình trong một thời gian, hoặc là đi giao tiếp với nhiều người hơn, thử dung nhập vào một loại cuộc sống cộng đồng, loại tâm thái này có thể được giải tỏa một cách hiệu quả.
- Đáng tiếc, năm đó anh còn chưa ra đời.
- Tôi rất tiếc.
- Không sao.
- Ngài tiếp tục đi.
- Tiếp đó, dù sao thì cũng phải tìm chút chuyện để làm, tôi vẫn luôn sống ở dưới cái bóng của người kia, cho nên tôi chỉ muốn chứng tỏ bản thân.
- Tôi phải lần lượt chỉ đích danh kẻ thù của người đó, những kẻ thù trên trời dưới đất năm đó còn sót lại.
- Thật ra thì, ngài muốn thông qua loại so sánh này, để nhấn mạnh giá trị tồn tại của bản thân, bởi vì ngài vốn là sự tồn tại phụ thuộc vào người đó, lúc này, chỉ có thông qua việc chứng tỏ bản thân ngài mạnh hơn người đó, ngài mới có thể thể hiện cảm giác sự tồn tại của bản thân là có giá trị.
- Nghe thì thật phức tạp, nhưng đại khái, chuyện chính là như vậy đi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, tôi điểm mặt không ít kẻ, cũng diệt không ít lão già, khi đó không giống như hiện tại, Tiên nô cũng chỉ còn lại hai ba con mèo con mà thôi, khi đó, thật ra thì vẫn còn Tiên đang trốn kỹ.
- … - Vương Kha.
- Chẳng qua chỉ là, sau đó, tôi quá tự tin, nói chính xác, tôi vẫn luôn không hiểu được chữ “sợ” này, thật giống như bẩm sinh tôi đã thiếu loại cảm xúc này vậy.
- Tôi bị bọn họ lên kế hoạch và bao vây lại, mặc dù tôi đã giết không ít người của bọn họ, những kẻ còn sót lại, cũng bị tôi làm cho nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng tôi vẫn bị bọn họ trấn áp phong ấn lại.
- Giống như thế này…
Nửa gương mặt nắm bút máy, cắt xuống, nửa gương mặt của mình.
- Rắc rắc!
Gương mặt vốn hoàn chỉnh, bị cắt thành hai nửa, đôi môi bị phân chia thành hai nửa, vẫn còn đang tiếp tục nói.
- … - Vương Kha.
- Tôi không có tên họ, nhưng tôi biết tên Cá mặn kia vẫn luôn gọi tôi là Nửa gương mặt, nguyên nhân chính bởi vì, tôi lấy phương thức chỉ còn nửa gương mặt mà tồn tại, tồn tại cả ngàn năm, ở nơi mà tôi bị phong ấn.
- Chuyện này, rất thống khổ đúng không?
- Quen rồi thì cũng còn tốt, cũng trong khoảng thời gian đó, tôi đã học được cách lầm bầm lầu bầu.
- Ừm.
- Thật ra thì, tôi cũng sống đủ vốn rồi, bởi vì sau đó, người đó lại nuôi rất nhiều chó, tôi coi như là kẻ nổi bật nhất, trong các đời của làng chó, bởi vì tôi đã làm được chuyện khiến cho bọn họ ngưỡng mộ.
- Chúc mừng.
- Cảm ơn.
- Thật ra thì, ngài đã làm được chính mình rồi, mặc dù, có chút lận đận.
- Tôi biết ý của anh là gì, ở dưới điều kiện và hoàn cảnh đó, tôi đã sống hết mình rồi, thực sự không thiệt thòi, thực sự không lỗ vốn.
- Cho tới nay, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy, bản thân đã sống rất xuất sắc, cũng rất tận tâm, thỉnh thoảng nhìn lại một chút, còn rất có màu sắc.
- Nhưng thẳng đến lúc, lần này sống lại, tôi bỗng nhiên nghĩ tới một chi tiết, chi tiết kia, trước đó tôi vẫn luôn không chú ý đến.
- Chi tiết này, lại khiến cho tôi rơi vào… mê mang rất sâu sắc.
- Chi tiết gì?
- Đứa nhỏ nhà anh, có sẽ bỏ nhà ra đi không?
Vương Kha ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà ở bên trên một chút, nói:
- Thỉnh thoảng.
- Lúc bỏ nhà ra đi, cô ta có mang theo tất cả gia sản của anh đi không?
- Điều này sao có thể được, con bé nhiều lắm là mang theo tiền tiêu vặt để dành của mình mà thôi.
Hai tay của Nửa gương mặt nắm mặt của mình,
“Bạch” một tiếng.
Lại nắn gương mặt vừa mới bị chia cắt kia lại.
- … - Vương Kha.
Ngay sau đó.
Nửa gương mặt đứng dậy.
Đi tới trước bàn làm việc.
Đặt bút máy lên trên bàn.
Nói:
- Chuyện này, dường như cũng như vậy.
- Vào đêm đó.
- Vào lúc tôi bỏ nhà ra đi.
- Bỗng nhiên nhìn thấy.
- Chìa khóa nhà kho.
- Được đặt ở ngay trước mặt của tôi.

Ngôi miếu nhỏ trên đỉnh Thái Sơn, vẫn tồn tại ở đó như trước.
Ngày hôm đó, trên dưới đỉnh Thái Sơn có mưa rất lớn, nghe nói, đám thường thị đều tới dưới đỉnh Thái Sơn, nhưng lại không lên núi.
Sau khi mưa tạnh, đám thường thị cũng rời đi.
Trận mưa ngày hôm đó, trong khoảng thời gian gần đây, đã trở thành đề tài nghị luận sôi nổi của trên dưới âm ti.
Liên quan tới những suy đoán trong đó, lại càng có nhiều ý kiến khác nhau.
Có người nói, Bồ tát đã nhìn thấu hư vọng, thành Phật ngay trong đêm mưa, lại trở về trong Phật giới.
Trong địa ngục, không ít quỷ hồn tương đối nhạy cảm hoặc là giỏi suy luận đã thăm dò đám phán quan, vào ngày đó, đều đã cảm nhận được sự rung chuyển từ Phật giới.
Có người nói, ngày đó Cửu Thường Thị chuẩn bị bức vua thoái vị, khiến cho Bồ tát thối vị.
Dù sao, trong một hai năm này, việc đám thường thị thanh tẩy âm ti từ trên xuống dưới, trên cơ bản là đã hoàn thành tôi, điều thiếu sót duy nhất, có lẽ chính là vị Bồ tát đang ngồi ở trên cao kia đi.
Còn có kẻ nói, Bồ tát đã giao thủ cùng với một vị thần bí ở dương gian, kết quả đã thua, nên đã viên tịch!
Loại suy đoán có thể được tặng tặng một bông hoa nhỏ* như thế này, lại bị dư luận chính thống loại trừ.
(*ý chỉ 1 hành động đáng khen ngợi, từ việc giáo viên mầm non tặng bông hoa nhỏ cho học sinh để khích lệ, khen thưởng)
Sau khi nghe được suy đoán này, thông thường, vẻ mặt của mọi người đều là khinh thường, Bồ tát là ai chứ?
Đó chính là một nhân vật mạnh mẽ ngồi ở trên đỉnh của âm ti buông rèm nhiếp chính cả ngàn năm nay, bất luận ngọn Vương kỳ trên đầu tường thành có thay đổi như thế nào, Bồ tát vẫn ngồi an ổn bất động.
Từ ngàn năm nay, hãi chữ Bồ tát này, ảnh hưởng đối với mọi người trong âm ti, tuyệt đối là sâu đến tận xương tủy.
Phùng Tứ, trên người mặc áo trường bào màu xanh, ngồi ở trong đình hóng mát, bốn phía của đình hóng mát, sóng biếc lăn tăn, chung quanh còn được cây cối xanh xanh đỏ đỏ bao phủ, phải biết, trừ hai màu sắc cơ bản đơn điệu là màu xám và màu đen ra, bất kỳ loại màu sắc tươi sáng rực rỡ nào khác, ở trong địa ngục đều cực kỳ quý giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận