Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 666: Xa nhau!

Huống chi.
Hôm nay doanh câu lại tăng thêm một mồi lửa.
Cũng bởi vậy.
Doanh câu bị người coi thành đao.
Tâm tình.
Quả thật khó có thể vui vẻ.
Doanh câu còn đang tưởng niệm.
Nhớ về ký ức năm đó.
Trước đây.
Nào có nhiều cong cong cuộn cuộn như vậy.
Nếu tao không vừa mắt mày.
Mày lại có thể tự xưng chủ nhân của U Minh Chi Hải.
Tao sẽ đánh mày.
Tao sẽ giết này.
Đại chiến một phen.
Chém đầu lâu mày.
Trước khi mày chết.
Đầu lâu còn có thể đối diện với mình, thống khoái cười to.
Cục diện trước mắt.
Khiến loại đại chiến này, loại quyết đấu này biến thành đá mài đao giúp bản thân bài trừ đối lập.
Doanh câu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng muốn nói bản thân khổ sở vô cùng…
Cũng không có.
Nếu thật sự nói khổ sở, cũng quá lừa mình dối người.
Trầm luân lâu như vậy.
Lần này có thể ra ngoài xả một ngụm.
Đánh nhiều đấm như vậy.
Thật sự thoải mái.
Doanh câu xoay người.
Thân hình biến mất ngay tại chỗ.
Về tới trên đỉnh ngọn núi kia.
Doanh câu nhìn về phía người phụ nữ vẫn đứng ở chỗ này.
Thân thể anh ta.
Đang nhanh chóng mà rạn nứt, bong ra từng mảng.
Bộ thân thể này.
Vốn đã sứt mẻ.
Lại bị doanh câu dùng một trận như vậy.
Xem như bị ép khô hoàn toàn.
Mà xa xa.
Đã rồi kim quang đang chạy nhanh đến.
Là một đám Phật Liên.
Bầu trời.
Dường như cũng xuất hiện tiếng nỉ non.
Người phụ nữ đứng tại chỗ.
Nhìn doanh câu.
Nhìn thân thể anh ta.
Có chút đau lòng.
Doanh câu lại đi về phía trước.
Đưa tay đẩy người phụ nữ ra.
- Chắn... Tôi......
- ... ... - Người phụ nữ.
Cầu Nại Hà.
Kiếp này.
Kiếp sau.
- Không còn chút sức lực nào nữa sao? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu không trả lời.
Mà lúc này.
Phật liên xa xa.
Đã đích thân đến.
Địa Tạng Vương Bồ Tát mang mặt nạ.
Ngồi trên Phật liên.
Không hỉ không bi.
Chỉ một mình anh ta đến, không có Đế Thính, cũng không có Thập Thường Thị, chẳng qua, dường như anh ta đã không còn kinh ngạc như trong trận đánh lúc trước, hiện tại, anh ta có vẻ rất ung dung.
Ngay sau đó.
Màn hoa bao trùm.
Hoàn toàn che chắn toàn bộ dãy núi.
Đồng thời.
Một vệt kim quang xuất hiện.
Đã đi tới trước mặt doanh câu.
Là Bồ Tát.
Mà bản tôn của anh ta chỉ cách rất xa, không dám qua đây.
- Bản tọa tới nói lời cảm tạ.
Giọng nói của Bồ Tát đã khôi phục yên tĩnh không chút gợn sóng.
Doanh câu nở nụ cười.
Không nói gì.
- Bọn họ... Muốn tỉnh.
Bồ Tát tiếp tục nói.
Như đang thúc giục người lên đường.
Doanh câu một đấm nện tới.
Đạo kim quang này.
Trực tiếp bị đạp nát.
Hoa màn cũng trực tiếp tiêu tán, trên Phật liên, Bồ Tát vẫn ngồi nghiêm chỉnh như trước.
Thiên kim chi tử bất tọa thùy đường.
Bồ Tát bản tôn không dám gần phía trước.
Đúng là anh ta sợ trong mơ mơ màng màng, doanh câu lại đấm anh ta mấy đấm!
Nhân vật cấp bậc này.
Khó nói.
- Anh ta làm vậy là có ý gì? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu còn chưa trả lời.
Chỉ lặng lẽ xoay người.
Hướng về phía cầu Nại Hà.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cho rằng mình đã làm đao cho anh ta.
Cho nên trước khi chính mình dầu hết đèn tắt.
Anh ta tới đây khoe khoang.
Có lẽ.
Vào lúc này.
Đích thật doanh câu đã coi trọng vị Bồ Tát này một chút.
Nhưng bởi vì anh ta vẫn muốn tìm người quỳ.
Cho nên trên đại thể, anh ta vẫn coi thường.
Luôn cảm thấy loại người này có ưu tú hơn, tâm tư có sâu rộng hơn.
Nhưng vẫn không ra gì.
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!!!!!!!
Bầu trời.
Truyền đến một trận xé rách.
Trong mơ hồ.
Như có đồ vật gì đó muốn xuất hiện.
Địa Tạng Vương Bồ Tát ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Trên mặt vẫn không nhìn ra tâm tình gì như trước.
Mà doanh câu lại cười khinh miệt.
Chỉ chỉ bầu trời!
Từng sợi xích màu đen hiển hiện từ giữa màn trời.
- Đây là vật gì?
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy một màn này khá quen.
Anh nhớ kỹ hình ảnh trong trí nhớ của doanh câu.
Bầu trời.
Dường như đã từng xuất hiện tình cảnh như vậy.
Sau đó.
Một đôi tay vươn ra ngoài.
- Không... Ra… Gì…
Doanh câu chỉ trả lời một câu như vậy.
Trong nháy mắt.
Châu Trạch chỉ cảm thấy dường như bản thân bị tách rời, sau đó là một trận thiên toàn địa chuyển.
Ngay sau đó.
Nơi mi tâm doanh câu tách ra từng luồng sáng màu đen.
Trực tiếp xông về phía cầu Nại Hà!
Mà thân thể doanh câu.
Lại chậm rãi xoay người.
Giơ đầu quyền.
Xông về phía Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Hình ảnh sau cùng Châu Trạch nhìn thấy.
Chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát bị một đấm của doanh câu nện rơi xuống Phật liên!
Âm Dương chia làm hai đường, người quỷ đều khác đường.
Ở đây.
Là điểm phân cách âm dương.
Là điểm đầu và điểm cuối luân hồi!
Châu Trạch chỉ cảm thấy bản thân mình bị cơn lốc cuốn đi.
Một đường về phía trước.
Dường như đã xuyên qua cầu Nại Hà.
Sau đó cả người như rơi vào khoảng không.
Bốn phía.
Rõ ràng không có tiếng động.
Nhưng bản thân mình lại như nghe được rất nhiều tiếng nói.
Bốn phía.
Rõ ràng tối đen một mảnh.
Nhưng mình lại như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh phân loạn phức tạp.
- A, là con trai, chúc mừng chúc mừng.
- Bác sĩ, kìm cầm máu.
- Sinh rồi, sinh rồi!
- Ra rồi, ra rồi!
- Đau chết mất, đám khốn kiếp các người muốn dùng thuận sản hại chết tôi, sau đó anh có thể tìm bồ mới.
Càng ngày càng nhiều giọng nói bắt đầu kéo tới.
Phảng phất như có thể tách rời chính bản thân mình ra.
Châu Trạch vừa chống cự loại thống khổ này.
Vừa thầm cắn răng.
- Tên ngu ngốc cứng đầu... ...
Không nghĩ tới.
Đến cuối cùng.
Doanh câu lại có thể vứt một mình anh ra.
Nhường sinh lộ cuối cùng cho mình.
Cảm động.
Thật đúng là chưa nói tới cảm động.
Lúc này Châu Trạch cũng không có thời gian đi cảm động.
Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút thổn thức.
Phảng phất như trong lòng mình.
Bị tươi sống lột hết một khối.
Ở đây.
Không phải Tu La tràng.
Cũng không có hình ảnh khủng bố gì.
Nhưng chính là như vậy lại dễ khiến người trầm luân.
Phảng phất như vào lúc này.
Bạn lấy được vệ sinh hoàn toàn nhất.
Linh hồn của bạn cũng bị tróc ra.
Chỉ còn lại một đạo thuần túy nhất, tiến vào luân hồi.
Rất nhiều tiểu thịt tươi thường đăng weibo, cho rằng bản thân tới Tây Tạng đã có thể tẩy sạch chính mình.
Thật ra Châu Trạch rất muốn kiến nghị bọn họ tới nơi này thử xem.
Hơn nữa còn là không cần mua vé vào cửa.
Chết một lần.
Là không có gì không thể tinh lọc.
Cảm giác này.
Giống như rút linh hồn của bạn ra.
Bỏ vào dịch tiêu độc quấy đều.
Âm dương giao giới.
Quy tắc lâm điểm.
Châu Trạch vẫn cho rằng ý chí của mình vốn rất kiên cường, lại không thể chống đỡ được bao lâu, anh đã cảm thấy bản thân mình muốn mất phương hướng ở nơi này.
Một loại khủng bố to lớn kéo tới.
Bởi vì Châu Trạch rõ ràng.
Một khi mất phương hướng.
Đó đồng nghĩa với anh bắt đầu đầu thai.
Bản thân mình sẽ quên hết mọi thứ.
Một sinh mệnh mới bắt đầu.
Nhưng cái này.
Có khác gì đã chết?
Ông chủ Châu là một người ích kỷ, anh không muốn chết, cũng không muốn đầu thai, nhưng cứ gắng gượng chống đỡ như vậy, đúng là quá gian nan.
Cũng may.
Không biết phiêu đãng bao lâu…
Châu Trạch nhìn thấy dưới chân mình xuất hiện một vòng sáng màu xanh nhạt.
Giống như người chết chìm.
Nhìn thấy một sợi dây có thể cứu mình..
Châu Trạch đi tới trên vòng sáng.
Từng bước từng bước thuận theo con đường này đi lên phía trước.
Dọc theo đường đi, anh nghe được rất nhiều, cũng nhìn thấy rất nhiều.
Dường như bởi vì có vòng sáng này bao trùm đường dẫn nên bản thân mình không phải nhận áp lực quá lớn như trước.
Châu Trạch thật sự có thể phân ra càng nhiều tâm tư hơn để suy nghĩ rất nhiều, nhìn rất nhiều, thể hội rất nhiều.
Sinh sinh tử tử.
Ly biệt tụ hợp.
Từng màn.
Từng đạo.
Nhìn một chút.
Trên tình cảm và linh hồn có thăng hoa hay không Châu Trạch không hiểu.
Anh chỉ cảm thấy bản thân mình đói bụng.
Hơn nữa còn là rất đói bụng, rất rất đói bụng.
Rõ ràng là linh hồn.
Nhưng cảm giác đói bụng kịch liệt này.
Lại mãnh liệt như thế!
Chậm rãi.
Châu Trạch đi không nổi nữa.
Người sống hai đời.
Lần đầu tiên anh đói như vậy.
Đói bụng đến mức anh khó chịu không gì sánh được.
Căn bản không cách nào đi nổi nữa.
Rõ ràng có đường.
Rõ ràng có sinh lộ mà doanh câu đã nói lúc trước.
Nhưng bởi vì quá đói.
Đi không nổi nữa.
Châu Trạch đều cảm thấy thật khôi hài.
- Xin lỗi, tên ngu ngốc cứng đầu, biện pháp chết tiệt này tôi cũng hết chỗ nói.
- Luôn cảm thấy.
- Cơ hội anh sáng tạo cho tôi, để tôi sống, tôi lại cứ uổng phí như vậy, thật đúng là xin lỗi anh.
- Tôi... Cũng... Đói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận