Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 377: Bị ngược đãi

Xe buýt vẫn lái rất chậm như cũ, lung la lung lay
Đám người ngồi ở bên trong cũng lung la lung lay theo, như một đồng hồ quả lắc, không có sinh cơ mà vòng đi vòng lại dựa theo tần suất cố định nào đó.
Từ sinh.
Lay động.
Đến chết.
Châu Trạch đứng bên cạnh ông lão, tay anh cầm lấy tay vịn. Chung quanh có không ít người, nhưng lại không khiến anh cảm thấy bị đè ép chen lấn quá mức, dù sao bọn họ cũng đều được làm từ giấy ra.
Ông lão ngẩng đầu nhìn nhìn Châu Trạch, hơi ngượng ngùng cười cười, áy náy nói:
- Đi đứng không tốt, có bệnh phong thấp.
Châu Trạch gật đầu.
- Tuy rằng tôi biết hiện tại tôi không cảm thấy đau nữa, bởi vì tôi đã chết, nhưng khi nhìn thấy bên ngoài mưa to, hình như tôi vẫn cảm thấy đau.
Ông lão nhìn cơn mưa như thác lũ ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ hồi ức.
Căn bệnh phong thấp này đã theo ông lão nhiều năm, từ lúc mới bắt đầu là dằn vặt, chậm rãi đến chết lặng, cuối cùng đến quen thuộc.
Thế nhưng sau khi chết đi rồi, biến thành quỷ rồi.
Đột nhiên ông lão lại nhớ lại.
Xe đến trạm.
Châu Trạch và tiểu loli mỗi người áp giải một cô gái xuống xe.
Xe buýt lại chậm rãi lái đi, một xe người giấy còn có một người già được hưởng đặc quyền.
Châu Trạch nhớ kỹ tin tức được viết trên báo, người già cẩn thận bện giỏ trúc để trợ giúp gia đình. Một gia đình cần một ông lão hơn 70 tuổi bện giỏ trúc để chèo chống, đủ để thấy được rốt cuộc cái gia đình kia bần cùng tới mức nào.
Tuy hiện tại chính phủ địa phương đã chi ra vài khoản tiền an ủi chăm sóc, ít nhất có thể khiến gia đình ông lão tiếp tục ổn định sống qua ngày, nhưng dường như anh luôn cảm thấy không đủ.
- Suy nghĩ gì vậy?
Tiểu loli đứng phía dưới trạm xe buýt, vừa nhìn cơn mưa như thác lũ phía ngoài vừa nói.
- Tôi đang suy nghĩ chuyện huy động vốn từ cộng đồng.
- Ừm?
- Trước đây, bệnh viện bác sĩ Lâm đã từng gặp chuyện, một người anh trai lấy hình ảnh bệnh tật của em gái mình, nói xấu bệnh viện không trả tiền không chữa bệnh, sau đó còn kêu gọi quần chúng quyên góp tiền.
- Trên thực tế, từ góc độ tình cảm cá nhân, có lẽ tình cảnh của ông lão trên xe vừa rồi lại càng nên được quần chúng nhân dân quyên góp ủng hộ hơn.
- È hèm.
- Trên đời này nhiều người bị bệnh lắm, mà người bi thảm cũng quá nhiều, cho dù là thật hay giả, cho dù có khoa trương hay không, nói thật, dù sao tôi cũng đã cảm thấy chết lặng.
- Đời trước trong vòng bạn bè của tôi có người gửi tin tức kêu gọi quyên góp tiền chữa bệnh, ít nhiều gì tôi cũng sẽ quyên giúp một chút. Càng về sau, loại tin tức cần quyên góp này trở nên nhiều lên, tôi đã không thèm để ý tới nữa.
- Nhưng loại người thấy việc nghĩa hăng hái làm như ông lão, bình thường bọn họ toàn làm chuyện mà người bình thường không dám làm. Đối với phần lớn người bình thường, chuyện quyên tiền giúp đỡ người như thế, trái lại còn có tính chủ động.
- Phần lớn người đều là người yếu, nếu như có thể xuất tiền, cổ vũ càng nhiều người can đảm đứng ra nguyện ý buông bỏ gánh nặng và băn khoăn để bảo vệ mọi người, thực sự không lỗ.
- Ông chủ đại nhân của tôi, tôi cảm thấy khi anh đa sầu đa cảm, anh phải nghĩ tới một việc khác.
- Việc gì?
- Đó chính là hiện tại chúng ta phải trở về thế nào đây? Bên ngoài mưa rất lớn.
Tiểu loli rất buồn bực nói.
... ...
Khi hai người trở lại trong nhà Lưu Sở Vũ.
Mở cửa, Lưu Sở Vũ nhìn thấy.
Bốn con chuột ướt sũng.
Tiểu loli la hét muốn tắm rửa sấy tóc trước, sau đó cô ấy chỉ có thể u oán nhìn Châu Trạch không nói hai lời, là người đầu tiên đi vào phòng vệ sinh… Chờ khi Châu Trạch cầm khăn tắm lau tóc đi ra, tiểu loli tức giận kêu gào với Châu Trạch:
- Người đàn ông không có phong độ!
- Tôi tắm rửa trước, chờ khi cô đi vào, nhiệt độ trong phòng vệ sinh đã rất ấm áp, đây là tôi sợ cô bị lạnh.
Tiểu loli sửng sốt, sau đó lập tức nói ngay: - Hiện tại là mùa hè! Còn có, anh đừng ác tâm như vậy có được không? Chẳng trách đời trước anh hơn 30 vẫn là một tên lưu manh cô độc!
Nếu tiểu loli thật sự chỉ là tiểu loli, đoán chừng cô ấy đã dính chiêu này. Nhưng trên thực tế, dựa theo lời tiểu loli nói, năm đó có gió to sóng lớn gì mà bà đây chưa thấy qua?
Chờ tiểu loli tắm rửa xong đi ra.
Ba người đều ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Trên bàn trà bày hai hộp bánh bích quy.
Có thể thấy được, trong khi Châu Trạch và tiểu loli đi ra ngoài, Lưu Sở Vũ ở nhà một mình lại bị thương trên người thực sự một mực đấy tranh với ăn uống.
Anh ta tin rồi, có thể nếm trải khổ đau mới là người trên người.
Hơn nữa, anh ta cảm thấy Châu Trạch và tiểu loli đều là người có nghị lực vô hạn, có thể khắc phục cảm giác bài xích của linh hồn đối với việc ăn cơm, mới có thể làm được tới mức ăn cơm bình thường.
Hẳn này cũng giống với khổ tu.
Trong lúc nhất thời, Châu Trạch có chút mềm lòng và không đành lòng.
Anh luôn cảm thấy, nếu tiếp tục để thủ hạ Lưu Sở Vũ này liều chết chiến đấu với thức ăn như vậy, có thể thực sự xảy ra vấn đề gì hay không?
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện bản thân phải đưa dịch hoa bỉ ngạn mà dùng một ít lại ít đi một ít kia ra.
Bỗng nhiên Châu Trạch lại cảm thấy, người trẻ tuổi phải trải qua nhiều cản trở và đau khổ, cũng không hẳn là chuyện không tốt.
Giống như bác sĩ Lâm lúc trước, nếu không phải ban đầu mình sai sử nhóm thực tập sinh của cô ấy như chó, làm sao bác sĩ Lâm có thể có y thuật ưu tú như ngày hôm nay?
Ừm.
Chính là đạo lý này.
Lưu Sở Vũ hơi ngượng ngùng nhìn nhìn Châu Trạch. Thành thật mà nói, cho đến giờ phút này, anh ta mới cảm nhận được sự quan tâm đến từ lão đại. Không ngờ lão đại lại có thể mang ác quỷ về đây, mục đích là để chia lợi nhuận, để anh ta cũng nhận được một số tích điểm.
Châu Trạch cũng không trì hoãn thêm nữa, dùng móng tay mở Cửa Địa Ngục ra.
Tiểu loli lại câu linh hồn từ trên người hai cô gái ra, tống bọn họ vào Cửa Địa Ngục giúp Châu Trạch.
Tất cả.
Đại công cáo thành!
Chẳng qua, trong phòng lại nhiều thêm hai bộ thi thể. Thi thể co quắp té trên mặt đất, nhanh chóng hủ hóa bốc mùi, tản ra mùi thúi khiến người ta chán ghét.
Bởi vì trước khi ác quỷ thượng thân, hai cô bé này đã chết, mà thi thể của họ bị linh hồn ác quỷ chiếm cứ, có thể duy trì trạng thái "sống". Đợi các linh hồn ác quỷ bị kéo ra ngoài, đương nhiên hai túi da này cũng khôi phục trạng thái nên có.
Châu Trạch nói ra đi tản bộ, trong phòng hơi buồn bực.
Tiểu loli ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Hô: - Bộ phim hoạt hình gấu sắp có, tôi muốn đi xem!
Trong phòng khách.
Chỉ còn lại mình Lưu Sở Vũ đang quấn băng vải.
Anh ta hơi kinh ngạc nhìn hai thi thể thối rữa nằm trong phòng khách nhà mình.
Ngay tiếp theo, một màn cảm động vừa rồi kia.
Lập tức biến thành cảm giác như bị chó ăn mất.
Thế là.
Anh ta chỉ có thể giãy giụa đứng dậy.
Bắt đầu thu dọn hai thi thể đã bốc mùi.
... ...
Đi ra cửa, bên ngoài trời còn đang mưa, nhưng mưa đã nhỏ hơn trước rất nhiều, cũng có xu thế muốn ngừng lại.
Châu Trạch không xoay người, nếu không anh sẽ phải đối mặt với hai bộ thi thể. So với việc xử lý hai bộ thi thể thối rữa, hình như bị mưa thấm ướt càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn chút.
Bước chậm trong mưa, có thể tính là một chuyện khiến người ta thích ý.
Thật ra, người như ông chủ Châu, ngay cả hoàn cảnh như thế này cũng có thể khiến anh thỏa mãn được… Khi mình dứt bỏ mọi chuyện, không còn chấp niệm gì, đương nhiên phong cảnh mình nhìn trong mắt cũng khác hẳn những người khác.
Ông chủ Châu bước chậm hơn nửa giờ để bảo đảm Lưu Sở Vũ đã giải quyết xong thi thể, lại vì anh ta bị thương, hành động có hơi bất tiện, cho nên ông chủ Châu có ý lại ở ngoài lâu thêm một hồi.
Đi tới đi tới, truyền đến tiếng chuông.
Tiếng chuông này khiến Châu Trạch nhíu nhíu mày, có chút khó chịu.
Ngẩng đầu nhìn về hướng bên kia, anh nhìn thấy một mảnh tường vàng kim, trong thành phố này, rõ ràng còn có một ngôi miếu nhỏ.
Cửa miếu rất nhỏ, tường miếu cũng không phải rất rộng, dù sao thì tọa lạc trong thành thị tấc đất tấc vàng này, ngay cả Phật tổ cũng có thể cảm nhận được áp lực đến từ giá đất, không dám bày ra tư thái phô trương như khi ở trong núi sâu.
Nhưng tiếng chuông này lại có thể khiến mình cảm thấy khó chịu, điều này khiến Châu Trạch cảm thấy hứng thú với tòa miếu nhỏ.
Tục ngữ nói, núi không ở cao, có tiên tắc nổi tiếng. Nước không ở sâu, có long thì linh.
Hiện tại, cho dù trong khu du lịch lớn hay trong mấy núi nổi tiếng đều có chùa miếu to lớn lộng lẫy, cơ bản đều là nơi tư nhân đầu tư kiếm tiền. Ở loại địa phương đó, đừng nói là vào thăm, cho dù ông chủ Châu muốn ôm tượng Phật hoặc trực tiếp chụp ảnh chung với người tu hành cũng không có vấn đề gì.
Hết lần này tới lần khác, ngôi miếu nhỏ này lại khiến Châu Trạch cảm thấy hơi kiêng kỵ.
Nơi này có thể khiến quỷ sai cảm thấy kiêng kỵ.
Nói rõ, miếu này thật sự linh.
Vào thăm hay là thôi… Tuy nói nơi này không thu vé vào cửa, nhưng ông chủ Châu cảm thấy bản thân mình không cần liều lĩnh đi vào tràng phiêu lưu này.
Mặc dù anh có thân phận quan gia, nhưng tiểu loli cũng đã nói, trong địa ngục, quỷ sai chỉ có thể coi là kẻ bất nhập lưu tầng dưới chót, có lẽ tâm tình Phật tổ đang không tốt, nếu mình còn cố ý đụng lên, sợ rằng người ta sẽ không ngại một tát chụp chết mình.
Bên ngoài miếu nhỏ có một quán trà, bên trong không máy móc giống như không gian trong quán trà Tứ Xuyên, nơi đây thực sự chỉ là nơi uống trà.
Châu Trạch đi vào, gọi một bình trà đắng. Trong lúc chờ trà lên, anh lại rút ra một điếu thuốc cắn trong miệng.
Còn chưa châm lửa, ngoài cửa đã có một người đàn ông trung niên đi vào, người đàn ông này ngồi đối diện Châu Trạch.
Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu xanh nhạt, sau khi ông ta ngồi xuống cũng tùy ý gọi một bình trà, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào chùa miếu ngoài cửa.
Thành thật mà nói, ngồi nơi này uống trà thuần túy là chịu tội. Bình thường khách đến nơi đây uống trà, cảm thấy nhìn chùa miếu uống một ngụm trà rất có ý cảnh, sau đó lại nghe tiếng chuông, cảm thấy cả người như có chút thăng hoa.
Nhưng đối với ông chủ Châu, mỗi lần tiếng chuông vang lên, trên người anh lại khó chịu một trận, thậm chí là vô cùng khó chịu.
Nhưng loại cảm giác này cũng là một loại thoải mái, chính như ông lão trên xe âm kia đã nói, chờ khi không còn cảm thấy đau đớn nữa, trái lại mình lại nghĩ tới nó.
Uống một ngụm trà đắng.
Lại cau mày run run một hồi.
Châu Trạch nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Không ngờ anh lại có thể thưởng thức cảm giác vui vẻ khi bị ngược đãi.
Thật kỳ diệu.
Không thể nói.
Uống một ly trà cũng có thể uống đến tương đối có tư vị.
Bản thân mình lại tự châm thêm một ly trà cho mình.
Nâng chung trà lên.
Ngửi ngửi mùi thơm của trà đắng.
Tiếng chuông lại vang lên.
Tay cầm ly trà của Châu Trạch run nhè nhẹ, khiến nước trong ly hình thành sóng gợn nhàn nhạt.
Châu Trạch lại cúi đầu.
Nhấp một ngụm.
Thống khổ nho nhỏ trên người cộng thêm vị đắng giữa răng môi.
Hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Chỉ là.
Khi ông chủ Châu đang chuẩn bị cúi đầu uống ngụm thứ hai thì.
Anh lại ngoài ý muốn phát hiện.
Người trung niên ngồi ở vị trí đối diện chính mình, cũng chính là người mới vừa vào kia.
Tay cầm ly trà của ông ta.
Lại có thể khe khẽ run rẩy.
Châu Trạch không coi ra gì.
Một lát sau.
Tiếng chuông kế tiếp thoáng cái đã trở nên to lớn hơn tiếng chuông trước kia rất nhiều, đoán chừng sa di gõ chuông đã coi tiếng chuông này như tiếng chuông cuối cùng, dùng hết khí lực toàn thân để gõ.
- Oanh!
Châu Trạch hít sâu.
Đầu óc mê muội một trận.
Nhưng anh vẫn vững vàng kiểm soát ly trà.
Mà người đàn ông trung niên ngồi ở đối diện Châu Trạch lại phát ra một tiếng kêu đau đớn. Ngay sau đó, thân thể ông ta kịch liệt run rẩy, cả người thiếu chút nữa té lăn trên đất, chén trà trong tay ông ta càng văng ra ngoài.
- Bốp!
Nước trà đổ tung tóe.
Trực tiếp tạt vào trên mặt Châu Trạch.
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận