Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 436: Khiến thi thể... nói

Tuy rằng anh cảm thấy suy đoán này rất sai lầm, nhưng dường như đây cũng không phải không thể nào, hơn nữa không biết vì sao, loại dự cảm này càng ngày càng mãnh liệt.
Hai mắt Châu Trạch hơi híp.
Anh đưa thay sờ sờ nhẫn Thanh Đồng vẫn mang trên ngón vô danh ở bàn tay trái.
Chiếc nhẫn này anh đã lấy được từ Ba Làng, sau đó khi ở núi Giang Quân, anh đã giao cho ý thức sau khi tỉnh dậy kia sử dụng một lần.
Lại sau đó nữa.
Anh chưa bao giờ sử dụng tới.
Ông chủ Châu có không ít bảo bối.
Tỷ như sách Âm Dương hiện tại vẫn không thể dùng, cho dù lão đạo mang chồn và rắn về, bọn nó cũng không thể ra ngoài, sau đó, chồn và rắn kia được lão đạo hầm canh cho mọi người cùng ăn.
Ngu ngốc cũng chỉ được sử dụng một lần để phong ấn ý thức kia, sau đó chưa bao giờ được sử dụng lại.
Chiếc nhẫn này cũng giống như vậy.
Cái này cũng giống như khi chơi game online vậy, bạn lấy được thần trang, vui thích muốn mặc nó ra ngoài trang bức, đột nhiên bạn phát hiện phía trên nhắc nhở bạn vì đẳng cấp của bạn còn thiếu, không cách nào mặc trang bị.
Chiếc nhẫn Thanh Đồng này có thể hình thành một kết giới lớn, nhưng nếu để bản thân Châu Trạch sử dụng, anh chỉ có thể hình thành một huyễn cảnh cuốn cả bản thân mình vào.
Nói ngắn gọn, nó có chút giống với kính VR, nhưng anh có thể tự thiết kế một tình cảnh thô sơ để tiến vào, không cách nào mê hoặc người khác được, chỉ có thể mê hoặc chính bản thân mình.
Thực sự là cách dùng gà bắp.
Màn ánh sáng màu xanh lam chậm rãi mở rộng ra.
Nhưng dưới con mắt của lão đạo.
Bỗng nhiên ông chủ nhà mình ở yên chỗ kia bất động, ngay cả mắt cũng không nháy lấy một cái, thậm chí dường như trong mắt ông chủ còn có lam quang đang lưu chuyển.
Lão đạo hơi do dự, ngồi chồm hổm xuống đưa tay quơ quơ trước mặt ông chủ, nhưng ông chủ vẫn không có phản ứng.
- Ông chủ?
Lão đạo khẽ gọi một tiếng.
Chẳng qua lão không dám đưa tay tới chạm vào ông chủ.
Mà bên phía Châu Trạch, con đường nhỏ bên cạnh mình đang không ngừng phát sinh biến hóa.
Anh đã xem hồ sơ, mặc dù bên trong không có ảnh chụp của người bị hại, nhưng vẫn có ảnh chụp hiện trường vứt xác vào thời điểm đó.
Giờ này khắc này.
Con đường cái bên cạnh Châu Trạch bắt đầu chậm rãi thoái hóa, thành đường đi bộ.
Đèn đường hai bên đường cũng bắt đầu dần dần biến mất.
Phong cách cổ xưa.
Hôn ám.
Là màu sắc chủ điệu của thời bấy giờ.
Sau lưng Châu Trạch, thảm thực vật màu xanh cùng với đường đi bộ ở xa xa cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán, thay vào đó là một xưởng dệt.
Bố cục đại khái là bộ dáng hiện tại, nếu muốn cụ thể và phóng đại hơn, Châu Trạch không làm được.
Một cô gái trẻ đi từ đầu đường đi bộ tới.
Dáng dấp cụ thể của cô ấy ra sao, mặc quần áo màu gì, đều rất mơ hồ, chỉ có thể biết cô ấy là một người... phụ nữ còn trẻ.
Ông chủ Châu không vẽ rắn thêm chân, không thêm một chút gì đó vào, mosaic thì cứ mosaic đi, chỉ cần thích hợp với chiều hướng là được.
Ừm.
Trời quá sáng.
Trong lúc nhất thời.
Sắc trời liền mờ đi.
Khi cô gái đi tới trước mặt Châu Trạch thì.
Ở phía sau, bỗng nhiên có một bóng đen lao tới, cái bóng đen này được Châu Trạch thiết kế thành bóng đen trong phim "Conan" thường xài.
Bóng đen xông về phía người phụ nữ.
Còn chưa xuống tay.
Châu Trạch đã lại nhíu nhíu mày.
Không đúng.
Có thể nơi này không phải chỗ hạ thủ.
Đây là hiện trường vứt xác, không phải hiện trường giết người, hung thủ không thể giết người phân thây ở chỗ này được, cho dù là buổi tối cũng không có khả năng.
Hình ảnh bắt đầu vặn vẹo.
Tình cảnh vẫn là tình cảnh vốn có, nhưng không thấy cô gái kia.
Bóng đen kiểu phim Conan còn đang ở đây.
Trong tay hắn ta mang theo một túi nhựa.
Từ đường đầu kia một lần nữa đi tới.
Rồi sau đó, anh ta đặt túi nhựa dưới đất, xong rồi rời khỏi.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Thoạt nhìn đối diện không phải lầu trọ cụ kỹ như thế này, ở phía sau cửa sổ một căn phòng nào đó.
Hiện lên một bóng đen.
Một người qua đường xuất hiện, người đó phát hiện cái túi kia, phát hiện thịt bên trong túi, phát hiện rõ ràng thịt này vẫn còn mới, không phải thịt hỏng, người đó nhặt thịt lên, vui vẻ quay về.
Bóng đen kia đứng phía trên nhìn chằm chằm xuống dưới.
Phảng phất như đang thưởng thức đây hết thảy, thưởng thức... trò đùa dai của mình.
Còn có thể nhìn thấy bóng đen lộ ra hàm răng trắng.
Anh ta đang.
Cười.
Cảm giác mệt mỏi kéo tới.
Châu Trạch nhắm mắt lại. Khi anh lại mở mắt ra, tất cả đã khôi phục bình thường, lão đạo đang ngồi xổm trước mặt bản thân mình, mặt gần như muốn dán lại sát mình.
- Lão làm gì vậy!
- A!
Lão đạo sợ đến ngồi bệt trên mặt đất.
- Ông chủ, vừa rồi tôi thấy bỗng nhiên ông chủ ngồi bất động ở đây, dọa tôi sợ muốn chết.
Châu Trạch xoa trán, có chút phiền muộn.
Hiện tại thật ra vấn đề lớn nhất vẫn là cái chết của bà già bán báo, rốt cuộc cái chết của bà ấy có liên quan tới vụ án vứt xác mười sáu năm trước hay không?
Nếu có liên quan, vì sao hung thủ lại muốn giết bà ấy?
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, là điện thoại của luật sư An.
- Alo.
- Alo, ông chủ, ông chủ đang ở chỗ nào vậy?
- Ở cầu đá nhỏ, làm sao vậy?
- Tôi tìm được mấy nơi thích hợp để quét tích điểm ở vùng phụ cận, ông chủ có rảnh không? Chúng ta tới đó nhìn xem?
Luật sư An một mực bận rộn vị chuyện để Châu Trạch tiến giai thành bộ đầu.
- Hai ngày nữa đi.
- Cũng được, dù sao chúng ta cũng không vội, vậy ngài đang làm gì đấy?
- Tra án.
- A, sở thích này cũng không tồi, rất tốt, vậy tôi tới chỗ cũ ăn cơm một mình đây, ông chủ có muốn đi chung không?
- Lão An, ông có nghiên cứu kỹ với thi thể không? - Đột nhiên Châu Trạch hỏi.
Bởi vì anh nhớ ra, trong phương diện xử lý thi thể ướp lạnh, luật sư An là một chuyên gia, trên cơ bản anh đều tự sản xuất tự tiêu thụ tự cho là đúng, hoàn toàn không bị đám cò kiếm chênh lệch giá.
- Ừm? - Luật sư An trả lời ngay: - Không nghiên cứu kỹ, vô cùng không kỹ.
Có đôi khi.
Cá muối.
Là có thể cảm ứng lẫn nhau.
Luật sư An vừa nhìn đã biết người không thành thật, anh ta biểu hiện ra loại tư thái tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, tư thái này rất giống với tâm thái của Châu Trạch, cho nên Châu Trạch cảm thấy.
Không phải là không thể.
Mà là chẳng muốn có thể.
So với việc đi điều tra án buồn chán hết sức này, luật sư An càng ưa thích đi tìm người mẫu trẻ tuổi trong câu lạc bộ hơn.
- Tới giúp tôi điều tra một chút, tôi sẽ gửi định vị vị trí hiện tại của tôi cho anh.
- Ông chủ, này... ...
- Lúc đầu tôi cũng không muốn quản, chỉ có điều hôm qua tôi mới vừa nói chuyện với bà già kia, chân trước vừa đi, chân sau bà ấy đã bị giết, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Ông chủ Châu không phải loại "cảnh sát nhân dân" như lão Trương.
Nhưng nếu hôm qua hung thủ đã từng đi lướt qua mình, hoặc hung thủ thực sự đứng trên khu nhà trọ phía trước nhìn xuống đám người mình, cuối cùng còn giết chết bà già kia.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy rất khó chịu.
Luật sư An vẫn phải tới, mặc dù anh ta rất không tình nguyện. Anh ta lái chiếc xe sang trọng của mình đậu ở ven đường, mở cửa sổ xe xuống, có chút tò mò mà hỏi thăm:
- Thi thể đâu?
- Thi thể?
- Đúng vậy, thi thể đâu rồi? Ông chủ xử lý rồi sao?
- Hiện trường phát hiện án không ở nơi này. - Châu Trạch giải thích nói.
Luật sư An châm điếu thuốc, cười cười, nói:
- Quên đi, nếu tôi đã đến đây rồi thì giúp tới cùng đi. Ông chủ gọi điện thoại cho lão Trương, kêu lão Trương sắp xếp một chút, tôi muốn đơn độc 'thấy' thi thể một lát.
- Được.
... ... ...
Trong khu pháp y của cục cảnh sát, thi thể đã được xử lý sơ bộ, chuẩn bị tiến hành giải phẫu.
Lão Trương kiên trì để nữ pháp y dẫn theo trợ lý của mình tránh đi trước, điều này khiến pháp y cảm thấy vô cùng không hiểu. Hơn nữa, thật ra làm như vậy cũng không phù hợp với quy củ.
Chỉ có điều hiện tại lão Trương là "quan mới nhậm chức ba cái hỏa" (1), không ai nguyện ý đi sờ lông mày của anh ta ngay lúc này. Dựa vào tác phong làm việc của vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới nhậm chức này, rõ ràng đây là phong phạm của lão cảnh sát hình sự có thâm niên, lỡ người ta dự tính giết gà dọa khỉ để lập uy thì sao?
(1) Quan mới nhậm chức ba cái hỏa: công nhân viên chức mới được bổ nhiệm thường sẽ làm vài việc thể hiện tầm ảnh hưởng, tài năng và lòng dũng cảm của mình.
Lão Trương xoa mồ hôi trên trán, anh ta biết chuyện này không phù hợp với quy củ, đuổi hết đám pháp y ra ngoài, bản thân mình lại dẫn theo người ngoài đến xem thi thể.
Nhưng từ sau khi sống lại.
Dù sao Lão Trương cũng đã triệt để bay mình.
Chỉ cần có thể tra được hung thủ thật sự, trả lại công đạo cho người chết, về phần rốt cuộc quá trình này có phù hợp với quy củ hay không, chuyện ấy đã không nằm trong phạm vi suy xét của lão Trương.
Quan trọng nhất là chính anh ta cũng biết, trừ phi vụ án mười sáu năm trước xuất hiện kỳ tích, nếu không gần như không có hy vọng dựa vào nhân lực để phá án và bắt giam tội phạm, cũng chỉ có thể kỳ vọng vào loại “không phải người” như đám người ông chủ trước mặt mình suy nghĩ biện pháp phá cục.
Luật sư An đang quan sát thi thể, có chút vui mừng nói: - Cũng may là bọn họ còn chưa giải phẫu, nếu không ngay cả tôi cũng không có biện pháp.
- Anh vốn định làm như thế nào? - Châu Trạch hỏi.
- Ha ha, thi thể có trí nhớ, nói chính xác hơn, ký ức con người không chỉ được bảo tồn trong linh hồn của chính mình. Tỷ như vận động viên có thể dựa vào huấn luyện cường độ cao một thời gian dài, để khiến cơ thể và thân thể mình hình thành ký ức quán tính, như vậy có thể tiết kiệm thời gian tự hỏi và phản ứng.
- Có thể đọc được ký ức của người chết? - Châu Trạch hỏi.
Nghe vậy.
Bỗng nhiên lão đạo bên cạnh sửng sốt một chút.
Luật sư An lắc đầu: - Thật xin lỗi, tôi không có năng lực trực tiếp đọc được ký ức, có lẽ có người có.
- Vậy không phải tất cả đều là nói nhảm sao? - Lão Trương có chút bất đắc dĩ nói.
- Không thể đọc được nhưng có thể khiến thi thể nói cho chúng ta biết. - Luật sư An kéo bao tay trên tay trái mình xuống, trong lúc đang nói chuyện, da thịt trên tay trái của anh ta bắt đầu chậm rãi biến mất, lộ ra xương trắng khiếp người.
Xương năm ngón tay không ngừng uốn lượn duỗi thẳng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khác thường.
- Mấy người nhích ra, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.
Luật sư An đặt xương tay lên trên trán người chết.
Từng đường vân màu đỏ bắt đầu phát ra từ xương trên lòng bàn tay anh ta, từng đạo từng đạo từ từ bao trùm cả bộ thi thể.
Sau đó, luật sư An thu hồi tay của mình, nhắc nhở:
- Lấy trình độ của tôi chỉ có thể kích thích thi thể làm chuyện bản thân đang làm trong thời gian năm phút trước khi chết, hơn nữa trên mỗi bộ thi thể, chỉ có thể sử dụng thuật này pháp một lần. Đây là thuật pháp tôi tạo ra đường nhờ cải biến thuật cản thi Tương Tây.
Vừa dứt lời.
Bà già vốn an tĩnh nằm trên giường thép bỗng nhiên mở mắt ra.
Sau đó.
Thi thể của bà ấy bắt đầu chuyển động, cực kỳ cứng đờ nhưng lại kiên định.
Hai tay bà ấy bắt đầu giơ lên, thoáng cong lại.
Hai chân bà ấy lại càng không ngừng bắt đầu giơ lên, sau đó lại buông xuống.
Cả người bà ấy đang không ngừng ngọ nguậy với tư thế cực kỳ không cân đối trên giường thép, thoạt nhìn quái dị đến cực điểm.
- Bà ta đang làm gì thế? - Lão đạo nhìn thấy một màn này, sau đó hỏi.
Châu Trạch trầm ngâm một lát, trả lời:
- Bà ta đang... lái xe ba bánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận