Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 761: Tốt đẹp

Lão đạo.
Rất có thể không thoát khỏi liên quan với Thái Sơn phủ quân.
Cũng khó trách.
Rõ ràng sẽ dẫn lôi như vậy.
Lại có thể một hơi sống đến hơn bảy mươi.
Người khác, chỉ cần ở cùng ông ta sẽ khiến cho mình không được hay ho.
Hứa Thanh Lãng lại cắn một miếng bánh quẩy.
Rồi uống một ngụm sữa đậu nành.
Thôi.
Không nghĩ nữa.
Oanh Oanh ngồi bên cạnh Châu Trạch giúp Châu Trạch bóc trứng gà, cô không ăn, nhưng thích hầu hạ Châu Trạch ăn cơm.
Châu Trạch không nói chuyện, cô cũng không nói chuyện.
Cả bữa sáng, Châu Trạch là người ăn nhẹ nhàng tự tại nhất, không chiếm được tiện nghi của nhà nước, hơi tiếc nuối, nhưng không đến mức đập đầu xuống đất, còn phải sống tiếp như thường đúng không?
Châu Trạch nhìn thông suốt.
Về phần chuyện về lão đạo, thật ra anh không coi là quan trọng, tính toán ra, hiệu sách nhà mình không có một ai bình thường, anh làm ông chủ đều đã quen rồi.
Bởi vì vé máy bay ngày hôm nay không đủ, muốn về mọi người cùng về, cho nên đã mua vé máy bay chiều mai.
Mọi người thương lượng nhân cơ hội này ra ngoài đi dạo.
Bù lại quanh co mỏi mệt do chuyện Mộc Thừa Ân gây nên, dù sao giày vò một phen, cũng quả thật cần một chút nghỉ ngơi và thả lỏng.
Luật sư An lái xe đi quán bar, thân thể của anh nuôi dưỡng rất tốt, chính là khi giương cung lắp tên, một lúc đều không nhịn được.
Hơn nữa chuyến đi này, người khác đều có thể ngủ, riêng anh luôn luôn không thể ngủ, cảm xúc tiêu cực và áp lực tích cóp từng chút một, cũng cần phóng thích.
Nếu là trước kia.
Anh thật sự dựa vào phương pháp này đến giảm bớt hậm hực và áp lực mà không thể ngủ mang đến.
Hứa Thanh Lãng vẫn một mình đi dạo thành cổ, định đi nhìn xem xem, buổi tối hôm kia đến đây, chính là buổi tối mới đi dạo trong chốc lát đã đụng phải chuyện kỵ sĩ xương khô, đi dạo thật sự chưa thỏa thích.
Châu Trạch ngẫm nghĩ, bọn họ đều đi ra ngoài, bản thân lại không có lý do kêu Oanh Oanh cùng mình rúc trong phòng.
Anh cũng có suy nghĩ muốn dẫn nữ bộc nhà mình đi ra ngoài chơi một lúc, dù sao từ sau khi Oanh Oanh đi theo mình, hoặc làm việc trong hiệu sách, hoặc chính là chạy đông chạy tây bận rộn với mình, mình hiếm khi dẫn theo cô ấy ra ngoài thuần túy chơi đùa đùa giỡn, thoáng lựa chọn, Châu Trạch liền dẫn Oanh Oanh đi thuê xe đến khu vui chơi Lệ Giang thiên cổ tình ở đây.
“Thiên cổ tình” là một khu vui chơi kiểu cổ lấy biểu diễn trên sân khấu làm chủ, tương đối có tiếng, theo thứ tự là Hàng Châu Tống Thành thiên cổ tình, Tam Á thiên cổ tình Cửu Trại thiên cổ tình cùng với Lệ Giang thiên cổ tình ở đây.
Vừa tiến vào Lệ Giang đã có thể thấy được quảng cáo tuyên truyền về nó khắp nơi khắp chốn.
Lão Mưu cũng từng làm tiết mục “Ấn tượng Lệ Giang” ở Lệ Giang.
Nhưng đây ở trên núi, Châu Trạch chẳng thèm giày vò lên núi, cho nên không lựa chọn đi vào trong đó.
Thuê xe đến cửa khu thiên cổ tình.
Tấm biển lớn ở cửa đền thờ có một câu:
“Cho tôi một ngày trả lại bạn ngàn năm.”
Quả thật lộ ra rõ ràng khí phách và tự tin trong đó.
Nhưng mà, thật ra cho dù là thiên cổ tình ở Lệ Giang hay Hàng Châu hoặc là Tam Á, nhìn như thay đổi vỏ ngoài, nhưng trên thực tế cách thức vẫn na ná nhau, một điểm này không khác gì rất nhiều sách tiểu thuyết trong hiệu sách của Châu Trạch.
Oanh Oanh đi mua hai tờ vé vào cửa VIP, còn hơn hai giờ nữa mới bắt đầu biểu diễn, trong khoảng thời gian này vừa vặn có thể đi dạo trong thành cổ.
Cho dù hai đời lưu manh.
Nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy?
Trong cửa hàng trong thành cổ, Châu Trạch chọn lựa một ít đồ trang sức với trang phục dân tộc cho Oanh Oanh, xem cô thay, lại làm lời bình.
Ở một vài vị trí danh lam thắng cảnh nhân tạo nổi danh, Châu Trạch còn chụp hình giúp Oanh Oanh, cũng nhờ du khách gần đó chụp chung mấy tấm cho bọn họ vài lần.
Oanh Oanh rất vui vẻ.
Thật sự giống như tiểu nữ sinh cấp ba vẫn luôn dính bên người Châu Trạch.
Trong lúc hoảng hốt.
Châu Trạch cũng có một cảm giác tội ác lừa đảo vị thành niên.
Cũng không đúng.
Thật ra rất nhiều học sinh cấp ba đã thành niên.
Ừm.
Phía trước tụ tập không ít người.
Có một đội biểu diễn xiếc mặc quần áo cổ phong, đang biểu diễn “Núi đao biển lửa”.
Oanh Oanh kéo Châu Trạch đứng bên cạnh xem.
Thật ra.
Châu Trạch thật sự rất muốn nói một câu.
Cô thứ nhất không sợ lửa.
Thứ hai không sợ những đao này.
Có gì đẹp mắt chứ?
Những người biểu diễn này xem trọng chính là kỹ xảo, nói trắng ra là dựa vào kỹ thuật để ăn cơm, khác với cô, cũng không phải kiểu đao thương không nhập nước lửa không xâm.
Nhưng cũng may ông chủ Châu còn biết kiềm chế mình nói ra lời nói phá hư bầu không khí này.
- Tới đây đều là khách, gặp nhau đều là duyên, hoan nghênh mọi người đến chỗ chúng tôi làm khách, tiếp theo sẽ mang đến cho mọi người chính là tiết mục có tính nguy hiểm và kích thích.
- Lên núi đao!
- Tiếp theo.
- Tôi muốn tùy tiện chọn một vị ở dưới tới giúp chúng tôi thí nghiệm xác nhận xem.
- Những đao này.
- Có phải thật sự là đao hay không!
- Có sắc bén hay không!
Người chủ trì là một người cao gầy mặc quần áo phù thủy.
Ánh mắt của ông ta quét qua mọi người một lần.
Lập tức đã nhìn trúng một cô bé thoạt nhìn xinh đẹp.
Chủ động chỉ về phía cô nói:
- Quý cô xinh đẹp này, mời cô đi lên đây một chút có được không? Mọi người vỗ tay cổ vũ!
Oanh Oanh hơi ngoài ý muốn, liếc nhìn thoáng qua ông chủ ở bên cạnh.
Châu Trạch cười gật đầu, nói:
- Lên đi, tôi chụp hình cho cô.
Oanh Oanh lên sân khấu.
Người chủ trì đưa cho cô một mảnh vải nhỏ.
- Nào, mời cô tùy tiện chọn một cây đao thử nghiệm xem, để khán giả có mặt ở đây nhìn thử xem, đao của chúng tôi có phải là đao thật không.
- Lên núi đao này.
- Có phải thật sự có bản lĩnh không!
Oanh Oanh hơi sửng sốt.
Cô hiểu sai ý.
Cũng đúng.
Ở trong thị giác của cô.
“Núi đao” trước mắt đại khái cao hơn mười thước do từng thanh đao ghép thành này.
Có gì sợ hãi chứ?
Còn nữa.
Ông chủ kêu mình lên.
Chụp hình cho mình đó!
Đi lên.
Đi lên.
Đi lên.
Lên!
Hiểu lầm.
Cứ sinh ra như vậy.
Oanh Oanh nhận lấy mảnh vải.
Rồi sau đó giơ tay nắm lấy lưỡi đao mặt trên.
Chân đạp mặt dưới.
Trực tiếp bò thẳng lên.
“... ...” Người chủ trì.
“... ...” Người biểu diễn.
- Wow!
- Chậc chậc, thật lợi hại nha!
- Lá gan của cô ấy thật lớn!
Người xem phía dưới bắt đầu kinh hô.
Cũng có người nhiều chuyện bắt đầu ồn ào:
- Thấy không, giả dối mà!
- Cô ấy cũng leo lên được, giả dối mà!
- Ha ha ha ha, giả dối, giả dối!
- Bị vạch trần, ha ha ha ha!
- Ái chà má ơi, đây mới là vẽ mặt vận tốc ánh sáng!
Người chủ trì rõ ràng, đao này là thật, ít nhất mấy hàng phía dưới đều là thật, mặc dù bên trên đều cố ý xếp bằng mặt cùn, nhưng cũng sắc bén.
Tuy rằng cô bé này đi giày không phải đi chân trần.
Nhưng ông lại trơ mắt nhìn cô bé dùng tay cầm lưỡi đao bò lên trên!
Phải biết rằng.
Bản thân bọn họ là diễn viên, khi leo lên trên cũng chỉ chân đạp lưỡi đao, nhưng tay lại cầm cọc gỗ bò lên.
Mới đầu người chủ trì còn ngơ ngác.
Đợi đến khi ông phản ứng kịp, Oanh Oanh đã leo lên.
Ông gấp đến mức dậm chân, nhưng lại không dám leo lên kéo người xuống, ông chỉ là người chủ trì, không phải là diễn viên xiếc.
Oanh Oanh một hơi bò lên trên đỉnh.
Lúc này người xem phía dưới vang lên từng trận reo hò ủng hộ.
Cho dù không phải là núi đao.
Nhưng một cô bé lại có thể leo lên cao như vậy.
Cũng vô cùng lợi hại rồi!
Mới đầu Châu Trạch không hiểu Oanh Oanh có ý gì.
Không phải đi lên cầm mảnh vải thử xem đao có sắc bén hay không thôi sao?
Sao lại trèo lên rồi?
Nhưng mà.
Khi Châu Trạch nhìn thấy Oanh Oanh ngồi trên đỉnh núi đao.
Lắc lư hai chân ra dấu chụp hình với mình.
Châu Trạch vẫn hiểu ý giơ máy ảnh lên.
“Tách tách!”
Một tấm hình.
Cứ được chụp lại như vậy.
Trong tấm hình.
Oanh Oanh ngồi trên núi đao.
Tươi ngọt đáng yêu.
Ở phía sau cô.
Là bầu trời xanh thẳm của Lệ Giang.
Tất cả trong bức hình.
Đều tốt đẹp như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận