Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1194: Lão thái bà tỉnh lại! (2)

Chẳng qua là, Khánh – trên mặt cô ta không có biểu cảm nào, quay đầu lại, lần nữa nhìn lên trên, chỉ thấy trên cái đèn kia, cơ thể lão đầu lại ngưng tụ lại một lần nữa, chẳng qua là không còn dáng vẻ phách lối như trước nữa.
- Không hổ là đại nhân, thân pháp này, quả thật kỳ diệu!
- Có thể giao thủ với đại nhân ngài, là vinh hạnh lớn nhất đời này của Khánh!
- ... - Lão đầu.
Khánh nâng chủy thủ lên.
Sau mấy hiệp.
Lão đầu lại một lần nữa bị cắt nhỏ!
Sau đó.
Là lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm…
Lần thứ hai mươi!
Một kẻ, như thể mãi mãi cũng không giết chết được.
Kẻ còn lại, lại hoàn toàn đắm chìm vào trong cảm giác phấn khích giết một người rồi lại một người, đúng vậy, cô ta không cảm thấy mệt, cũng không cảm thấy phiền toái, liên tiếp chém chết Phủ Quân hai mươi lần.
Đây là vinh dự lớn như thế nào nha!
Hơn nữa, Khánh rất bén nhạy quan sát được, mỗi lần bị giết sau đó xuất hiện trở lại, hình dáng của “Phủ Quân đại nhân” cũng sẽ trở thành nhạt một phần!
Lão đạo thận trọng, vốn định thừa dịp hai người giao thủ chạy đi, thế nhưng cửa vẫn không mở ra được, lão đạo cầm cái ghế bên cạnh lên muốn đập cửa đập thủy tinh, vẫn không đập vỡ được như trước.
Chuyện này cũng khiến lão đạo buồn bực rồi.
Nếu hai đại cao thủ này tiến hành quyết đấu tử kim đỉnh cao ở nơi này.
Vì sao hết lần này tới lần khác lại cứ muốn nhốt ông ta ở nơi này?
Toàn bộ sự kiện.
Từ đầu tới cuối.
Từ trên xuống dưới.
Sờ lương tâm nói đi.
Chuyện này có nửa xu liên hệ nào với ông ta sao?
Lão đạo cảm giác bản thân rất vô tội, ánh mắt đang không ngừng đảo quanh khắp bốn phía, ông ta có thể hy vọng tìm được biện pháp đi qua, nhưng bây giờ có thể xác định là, mấy cửa ra vào lầu một, đã hoàn toàn bị khóa rồi.
Có thể bởi vì nguyên nhân trận pháp đi, lớp kính thủy tinh ở nơi này trở nên cứng giống như kính chống đạn vậy.
Chỉ có thể đi lên lầu hai, lão đạo lập tức lén lén lút lút chạy lên lầu hai, trên đường đi lên lầu, ông ta còn nhìn thấy trong phòng khách, Khánh vẫn còn đang tiếp tục giết lão đầu đó, giết đến không biết mệt.
Lão đầu đã bị giết đến cực kì thê thảm.
Giống như là đang đối mặt với một con BOSS siêu cấp, bất luận bạn nạp vào đó bao nhiêu tiền, kết cục vẫn đều giống nhau mà thôi.
Chẳng qua là, điều khiến cho lão đạo có chút sững sờ là.
Đệt mẹ.
Tất cả cửa trên lầu hai này đều đã đóng rồi.
Hơn nữa còn là cái loại phong cấm mà không cách nào mở ra được nữa!
Nói cách khác.
Vào giờ phút này.
Toàn bộ tòa nhà khách sạn, gần như đã biến thành một bộ phận ngăn cách với đời rồi.
Lão đạo chưa từ bỏ ý định, sau khi liên tiếp thử mở năm sáu cánh cửa, vẫn còn đang tiếp tục thử mở cánh cửa tiếp theo.
Rốt cuộc, sau khi gần như đi giáp một vòng lầu hai rồi.
Ở chỗ cánh cửa thứ tám.
Lão đạo dùng sức kéo một cái.
Cửa không mở ra được.
Nhưng lúc này, lão đạo lại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Bởi vì mới vừa rồi, lúc ông ta kéo cửa, cánh cửa này đã có một chút cảm giác lỏng lẻo.
Cái cửa này.
Có thể mở ra!
Cơ hội thoát khỏi khu vực nguy hiểm đã ở trước mắt mình rồi.
Lão đạo lập tức vén tay áo lên.
Hai tay nắm chặt vào chốt cửa.
Chân cũng dính vào đó.
Bắt đầu sử dụng ra toàn bộ sức mạnh ra sức nắm lấy cánh cửa.
Lúc này, lão đạo có chút nhớ tiểu Hầu Tử nhà mình rồi.
Nếu như tiểu Hầu Tử đang ở đây, trực tiếp biến thân, một quyền là có thể đập mở cánh cửa này rồi, thậm chí đũng không thèm quan tâm mày có phong ấn hay không đâu!
Thật ra thì, hẳn là lão đạo nên vui mừng vì hôm nay mình không mang theo tiểu Hầu Tử ra ngoài, nếu không…
...
- Đại nhân, ngài đã suy yếu đến mức này rồi sao.
Khánh rất bi thương nói.
Một người đã từng là một đại nhân vật kình thiên không ai sánh nổi.
Lúc này, ngay cả cô ta cũng không đánh thắng được.
Thậm chí.
Ở trước mặt cô ta, chỉ có thể hết lần này tới lần khác tiến hành phản công không có bao nhiêu ý nghĩa này theo cách này, trong lòng Khánh, thật sự thổn thức.
Giống như một kỳ tích đã khép màn ở ngay trước mặt mình, giống như một ngôi sao băng rơi xuống ngay trước mắt mình vậy.
Lão đầu bên này.
Đang buồn bực đến sắp hộc máu rồi!
Đừng mang theo người đến bắt nạt người khác như vậy chứ!
Giết ông ta hết lần này tới lần khác cũng coi như xong đi.
Lại còn diễn ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy cảm động như vậy để châm chọc ông ta!
Chậc chậc chậc.
Dáng vẻ thật lòng này.
Thật đúng là giống như thật nha!
- Đại nhân, ngài đã không tiếp tục kiên trì được nữa rồi.
Khánh nhắc nhở.
Bóng dáng của lão đầu, đang càng ngày càng nhạt rồi, hiển nhiên, lần này chuyện biến mất một lần lại ngưng tụ ra lần nữa, tuyệt đối không phải là mãi mãi không kết thúc.
Cô ta không thể lưu tình, thậm chí ngay cả lời nói kiểu “Bó tay chịu trói, tha cho ngài một mạng”, cô ta cũng không thể nói ra miệng.
Đây không phải là hai nước giao chiến, bắt tù binh trở về có thể khoe khoang tranh công lao, nếu như cô ta bắt sống Phủ Quân về, đối với cao tầng của âm ti mà nói, mới là củ khoai nóng phỏng tay nhất đi!
Cao tầng không muốn bẩn tay của mình, cho nên mới thả đội chấp pháp ra để hoàn thành việc dơ bẩn này, một điểm này, trong lòng Khánh hiểu rất rõ.
Cơ thể lão đầu lay động một trận.
Lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất.
Gương mặt thản nhiên.
Lẩm bẩm:
- Lần này, ngay cả chết cũng không chết được rồi sao, nghỉ ngơi cũng không cho nữa sao?
Lão đầu rất buồn bực.
Lúc trước, ông ta đã từng bất đắc dĩ, đã từng phẫn hận, đã từng thống khổ về chuyện bản thân không chết được.
Vốn dĩ trước đó ít nhất còn có một đoạn thời gian nghỉ giữa giờ.
Ít nhất có thể “ngủ say” một đoạn thời gian, sau đó không hiểu sao lại sống lại.
Nhưng lần này.
Lại là vừa chết sẽ sống lại, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không cho ông ta!
Sự thật chứng minh.
Một số chuyện.
Chính bản thân lão đầu cũng không biết vì sao lại phát sinh, cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện.
...
- Loảng xoảng!
Trải qua cố gắng không ngừng nghỉ của lão đạo.
Cánh cửa này.
Rốt cuộc cũng bị ông ta mở ra!
- Ha ha ha ha… ặc… a… đệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận