Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 295: Phòng đọc sách đáng sợ! (2)

Ngẩng đầu.
Trên trán Cừ Chân Chân đã thấm mồ hôi hột, có chút không dám tin nhìn về phía bên quầy bar.
Trong tay lão đạo đang cầm một quyển “Kim Lân há là vật trong ao”, xem tới vô cùng vui vẻ.
Vừa lúc xem hết một đoạn lớn, lão đạo theo bản năng châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ở trên bàn.
Trong đầu nổi lên hình ảnh trong sách, lão đang tinh tế thưởng thức.
Đọc sách phải qua não, lão đạo coi loại hành vi này của mình là "nhai lại".
Nhưng ở trong mắt Cừ Chân Chân, tư thế này của lão đạo rõ ràng đại biểu cho một loại đùa bỡn và khinh thường.
Lão đã hoàn toàn nhìn thấu trò xiếc của mình, nhìn thấu mình đang thử dò xét, mỗi lần đều có thể hóa giải bằng tốc độ bản thân mình khó có thể tưởng tượng nổi. Lại nhìn khí tức tiên phong đạo cốt của lão, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Đặc biệt là mỗi lần ngón tay đối phương gõ lên bàn, giống hệt như tiếng sấm gõ thẳng vào ngực cô ta, khiến cô ta cảm thấy đè nén, có chút khó có thể hô hấp.
Lão đạo không ngờ cô bé kia lại có thể tưởng tượng mình thành một nhân vật lợi hại như vậy.
Hiện tại lão chỉ đang nghĩ tới chuyện chờ ông chủ và Oanh Oanh trở về, buổi chiều lão sẽ xin phép nghỉ, đi ra ngoài an ủi người ta một chút. Mấy em gái lớn kia một thân một mình ra ngoài kiếm tiền, thật không dễ chút nào.
Trong lúc nhất thời, trên mặt lão đạo lại lộ ra dáng vẻ thương xót quan tâm.
Cừ Chân Chân không thể ngồi yên, cô ta đứng lên. Ở nơi này, cô cảm thấy nhục nhã như chuột bị mèo đùa bỡn, cô ta không muốn chịu thêm một phần khuất nhục nào nữa.
- Xin hỏi, rốt cuộc khi nào ông chủ của các người mới về?
Ngay từ đầu, Cừ Chân Chân cũng không khách khí như vậy. Thế nhưng hiện tại một trùng một rắn của mình bị chết không rõ ràng, thái độ của cô ta cũng bắt đầu chuyển hóa.
- Ah, đoán chừng cũng sắp rồi. - Lão đạo trả lời.
- Vậy phòng bếp của các người ở đâu vậy? Tôi muốn bỏ thêm mấy vị thuốc còn lại vào nấu luôn.
- Vị thuốc? Đây là chưng thuốc à? - Lão đạo lập tức nổi máu tò mò.
- Là dược thiện.
- Dược thiện? Bổ gì?
- Bổ thận tráng dương.
- Ô... ... ... - Lúc này lão đạo bắt đầu vui vẻ.
Người đã già.
Khó tránh khỏi trong lúc trợ giúp các bà ấy.
Sẽ hơi có chút lực bất tòng tâm.
Mà lão đạo lại thường xuyên cảm thấy áy náy vì năng lực mình hữu hạn, không cách nào trợ giúp người nhiều hơn, lão vẫn luôn có tấm lòng muốn phổ độ chúng sinh.
Vì thế lão nói ngay:
- Phòng bếp ở trên tầng, đi, tôi dẫn cô đi.
- Được.
Lão đạo dẫn theo Cừ Chân Chân lên tầng hai. Trong lúc lên tầng, Cừ Chân Chân lại cố ý nhìn Deadpool đang ngồi ở trong góc thêm một cái.
- À, cô gái, đây chính là phòng bếp, cô đi vào dùng đi.
Lão đạo mở cửa phòng bếp.
Sau khi Cừ Chân Chân đi vào, phát hiện bên trong được trùng tu rất tốt, đủ loại dụng cụ không thiếu thứ gì.
- Này, cô gái, đây là dược thiện ông chủ chúng tôi đã đặt trước à? - Lão tỏ ý hỏi.
- Đúng đấy.
- Vậy người tới tuổi như tôi có thể uống không?
- Cũng có thể, dược thiện này rất ôn hòa.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Lão đạo vui vẻ ra mặt.
- Ách... ...
Cừ Chân Chân chuẩn bị đi mở lò phía dưới lên, lại phát hiện nơi đó đã bị khóa lại.
- Haiii, đây là phòng bếp chuyên dụng của đầu bếp tiệm chúng tôi. Bình thường chúng tôi không vào. Cậu ta không có ở đây, chúng tôi lại ăn thức ăn ngoài, không có ai nấu cơm cả.
- Cô chờ một lát, tôi đi tìm cậu ta hỏi chìa khóa. Cậu ta là người vậy đấy, luôn cảm thấy phòng bếp là thế giới của riêng cậu ta, bình thường không cho chúng tôi chạm vào.
Lão đạo nói xong lại đi ra khỏi cửa phòng bếp, tới bên phòng ngủ của Hứa Thanh Lãng, gõ cửa nói:
- Lão Hứa à, tôi đến này, tôi muốn hỏi cậu mượn chìa khóa phòng bếp.
Cừ Chân Chân theo bản năng đi theo phía sau lão đạo, khi lão đạo đi vào cầm chìa khóa thì.
Cô ta nghiêng người sang.
Nhìn thoáng qua bên trong.
Bên trong có một thùng tắm.
Trong thùng tắm giống như có một người đàn ông đang ngồi.
Xuyên thấu qua khói trắng trên thùng tắm, Cừ Chân Chân nhìn thấy một gương mặt xanh lè, hai bên khóe miệng còn có răng nanh đang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, Cừ Chân Chân sợ đến trắng bệch cả mặt.
Con mẹ nó!
Bọn họ.
Bọn trộm mộ này.
Lại có ngay trong khu náo nhiệt như vậy.
Tại trong tiệm sách này.
Nuôi một đầu cương thi!
Giờ khắc này.
Rốt cuộc Cừ Chân Chân cũng hiểu rõ, vì sao anh trai nhà mình lại cố ý nịnh bợ bọn họ.
Đây quả thật là một đám.
Người điên đáng sợ, thâm tàng bất lộ!
Khi nấu dược thiện, Cừ Chân Chân như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Đột nhiên cô ta cảm thấy, dường như bản thân mình đã chủ động đi vào trong hang sói, vòng quanh một vòng.
Ở đây.
Có một đạo sĩ sâu không lường được.
Ngay cả trong một căn phòng ở góc tầng hai, đối diện với mình.
Còn có một đầu cương thi đang tắm!
Cho dù có cố gắng ép buộc bản thân bình ổn tâm tình cỡ nào đi nữa, Cừ Chân Chân cũng vẫn thấy khó có thể thật sự bình tĩnh được. Vì thế, thiếu chút nữa cô ta đã bỏ lộn thuốc, đun sai mức lửa.
Cuối cùng, giai đoạn cuối của dược thiện cũng được hoàn thành, đã nấu xong.
Cô ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, tắt lửa đi, sau đó nhanh chóng chạy từ trên tầng xuống, hệt như chạy trốn.
Lão đạo còn đang điều chế rượu cocktail ở phía dưới, thấy cô gái chạy xuống, lúc này hô lên:
- Nấu xong rồi à?
- Nấu xong rồi.
Cừ Chân Chân vừa đáp lại vừa nhanh chóng đi về phía cửa phòng sách.
Phòng đọc sách sâu như biển.
Cô ta phải về nhà.
Hoa ca ca!
- Này!
Lão đạo ở phía sau gọi cô ta.
Nhưng cô nương quyết tâm phải đi, có kêu cũng kêu không được.
Lão đạo lắc đầu thở dài, tự nhiên giơ ly rượu cocktail vốn định pha cho cô ta lên uống một ngụm, sau đó lại cười "ha ha". Lúc này lão mới chạy lên tầng, vào phòng bếp chuẩn bị uống trộm.
Vị trí quầy hàng trong tiệm cà phê Internet.
Cừ Minh Minh đang ngồi ở chỗ kia uống trà. Trong nhà vừa gọi điện thoại tới kêu anh ta trở về, nhưng bị anh ta qua loa. Đối với gia đình, anh ta thực sự cảm thấy rất phiền.
Trong nhà có rất nhiều thân thích, nhưng đến đời của anh ta, người chân chính nắm giữ nghệ thuật chân truyền của nhà nhọ Cừ lại lác đác không có mấy.
Dù sao thời đại cũng đang biến hóa, thị trường Trung y và nhu cầu với Trung y đang không ngừng héo rút. Sau khi dân chúng sinh bệnh vẫn thường tới bệnh viện tiêm hay uống thuốc.
Chẳng qua, trên phương diện dưỡng sinh, từ những năm trước đây, thị trường Trung y bắt đầu càng ngày càng phồn vinh.
Cho nên đám người trong gia tộc kia, cùng với rất nhiều người của thế hệ trước, cơ bản đều lấy tên tuổi Trung y nhà họ Cừ, chạy đi làm sản nghiệp dưỡng sinh gì gì đấy.
Lợi dụng sự mê tín của người trong nước đối với sự thần bí của Trung y, tự nhiên có thể thu được một món lãi kếch sù.
Năm kia, khi trưởng bối gia tộc tụ hội, bọn họ còn cười cười nói nghề nghiệp võ thuật gặp phải sóng gió. Ai nghĩ được, thật sự là phong thủy luân chuyển, năm nay ngành nghề thuốc bổ Đông y cũng xuất hiện sóng gió, thị trường cũng bắt đầu xuất hiện rung chuyển. Người trong nhà hy vọng anh ta có thể trở về trấn đài, thế nhưng anh ta không muốn trở về.
Vừa nghĩ tới chuyện đám người trong nhà làm ra miếng đệm giày trẻ em có thể chữa bách bệnh.
Khăn “tới tháng” bổ dưỡng dưỡng sinh.
Cừ Minh Minh đã cảm thấy rất chán ghét. Anh ta tình nguyện ở lại đây mở tiệm Internet, tối tối lại nghiên cứu thêm một chút cổ trùng của mình cũng không muốn đi về nhà.
- Ca! Ca!
Giọng của em gái cắt đứt tâm tư của Cừ Minh Minh.
- Làm sao vậy? Đã đưa dược thiện qua rồi à?
- Đưa rồi, bọn họ, trong chỗ bọn họ... ...
Cừ Chân Chân chỉ vào vị trí phòng đọc sách.
- Trong chỗ bọn họ thật đáng sợ, rõ ràng còn nuôi một đầu cương thi.
- Cương thi?
Cừ Minh Minh có chút dở khóc dở cười nói: - Thiệt hay giả?
- Thật sự, nó còn đang ở trong thùng tắm.
- Cương thi đang tắm hơi đó!
Vẻ mặt Cừ Chân Chân tràn đầy nghiêm túc nói.
Trên mặt cô ta còn viết "Anh không tin em em sẽ cắn anh"!
- Ách... Chờ chút, để anh xử lý.
Cừ Minh Minh thật sự có chút dở khóc dở cười. Anh ta tiện tay lấy ra một cây ngân châm, đâm về phía đầu ngón tay của em gái mình, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng mà xoay tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận