Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1027: Sợ (2)

Châu Trạch tìm một chỗ trống ở trên sườn núi đối diện mà ngồi xuống.
Oanh Oanh quay trở về con đường bên kia sườn núi, khiêng ba cái hành lý ở trong xe trở lại.
Nếu như không phải sợ kéo xe qua đây sẽ làm hư xe.
Có lẽ cô ấy sẽ thực sự kéo chiếc xe bánh mì thương vụ mà cô ấy đã thuê được sau khi đáp máy bay, trực tiếp kéo chiếc xe lên núi luôn.
Bên kia.
Luật sư An mang theo người bên gối của mình cực khổ mồ hôi đổ như mưa, hai người hận không thể làm hết việc của một đội thi công.
Bên này.
Oanh Oanh tự tay rang xay hạt cà phê thủ công cho Châu Trạch.
Cái bếp lò nhỏ ở bên cạnh, sử dụng bình gas đã mang theo, nấu sôi nước suối khoáng.
Dù là vào lúc này đang dã ngoại ở vùng hoang dã.
Oanh Oanh cũng nấu cho ông chủ nhà mình một ly cà phê hương thơm nồng đậm.
Sau đó.
Oanh Oanh lại điên cuồng châm nước vào trong bình.
Lại điên cuồng rót cà phê vào bên trong một cái bình sắt lớn.
Sau khi rót đầy một cốc cà phê siêu to cho luật sư An.
Oanh Oanh đứng dậy.
Hỏi Châu Trạch:
- Ông chủ, anh có đói không?
Nếu như Châu Trạch nói đói, có khả năng Oanh Oanh sẽ trực tiếp đi vào trong núi rừng săn thú, làm thêm một bữa tiệc BBQ giữa trời cho Châu Trạch.
- Không đói.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Tôi đây đi xuống giúp đám người luật sư An đi?
- Được.
- Vâng ạ, ông chủ.
Oanh Oanh đi vào trong lều, sau khi đổi bộ quần áo đang mặc trên người thành một bộ khác, sau đó cũng lội xuống vũng bùn.
Rốt cuộc.
Ở trong thực tế.
Ông chủ Châu đã xác định một phỏng đoán tò mò trước đó.
Oanh Oanh nhà mình.
Rốt cuộc cũng đã có một lần làm việc của công nhân xây dựng ở trước mặt mình.
Hai con cương thi đồng thời chạy việc.
Luật sư An ở bên cạnh chỉ huy.
Làm đến hấp ta hấp tấp!
Châu Trạch nhấp một ngụm cà phê, mím môi một cái.
Ở dưới chân Châu Trạch, có thêm một con mèo Garfield đang nằm, trên mặt đầy vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
Châu Trạch đưa tay, xoa xoa ở trên bụng nó, đợi đến lúc nhào nặn đến chán ngán, còn vỗ nó một cái, để cho nó lật người, tiếp tục xoa xoa cái mông của nó.
Hoa Hồ Điêu đã hình thành loại thói quen chấp nhận hiện thực như thế này, cho dù hiện tại cosplay một thân mèo Garfield như thế này, nó cũng chỉ phản đối lúc đầu một chút mà thôi, sau đó cũng không dám lắm lời thêm nữa.
Chẳng qua là, đến lúc Châu Trạch nắn bóp mông của nó không ngừng biến hóa thành đủ loại hình dáng.
Trong đôi mắt của nó.
Hiếm khi xuất hiện một vệt thâm thúy.
Vừa tiếp tục đẩy cái mông nghênh đón Châu Trạch.
Vừa đảo mắt khắp bốn phía.
Thái độ rất là đầu máy xe lửa*.
(đầu máy xe lửa: ngôn ngữ mạng, chỉ sự kén chọn, nhiều ý kiến, chỉ người nhiều vấn đề)
Giống như là “Tự anh đến đi, tôi chơi điện thoại di động".
Lúc này trời đã từ từ tối.
Anh theo bản năng cảm giác có chút bất an.
Đứng lên, nhích sang bên cạnh mấy bước, ngẩng đầu nhìn trời một cái, lại lần nữa nhìn phía mọi người đang dọn dẹp bùn lầy ở phía trước.
Tự nhủ:
- Nửa gương mặt kia, còn ở phía dưới sao?
Trong khoảnh khắc.
Từ sau lần đó cãi nhau với anh.
Giọng nói đã rất lâu không xuất hiện chậm rãi vang lên:
- Anh ta… vẫn… ở… đây…
- Tôi còn tưởng rằng không có ở đây nữa chứ.
Châu Trạch lại uống một ngụm cà phê.
- Có…
- Vậy mục đích của chuyện này là gì?
- Tôi… không… biết…
- Rất ít khi anh thẳng thắn thừa nhận bản thân không biết như vậy.
- Quay… về… đi…
- Sao?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Thiết hàm hàm như thế này.
Là đang…
Khuyên nhủ?
Ôi trời tôi ơi.
Chuyện này thật khó gặp nha.
- Này, như thế này cũng không phải là tính cách của anh.
Ha ha, tôi nói này, rốt cuộc là anh đang sợ thứ gì vậy?
- Tôi… sợ… chó… nhà… tôi… chết…
...
- Bẹp, bẹp, bẹp!
Nước bùn bị giẫm đạp dưới chân.
Oanh Oanh cùng thằng bé trai cùng nhau vác một mảng tường xi măng lớn lên:
- Một, hai, ba!
- Hô!
Tường xi măng bị ném ra ngoài, đập vào phía dưới, mặt đất cũng theo đó mà rung lên một chút.
Luật sư An cũng không biết lấy đâu ra hai cái cờ nhỏ.
Đứng ở bên cạnh không ngừng múa cờ chỉ huy.
Toàn bộ tình cảnh.
Nhìn qua tương đối khó khăn.
Loại kiến trúc này, không có vấn đề gì là một con cương thi không giải quyết được.
Nếu như không được.
Vậy thì lại thêm một con cương thi nữa!
Trên cái thế giới này.
Có thể chỉ huy hai con cương thi lớn làm thợ xây dựng.
Có được bao nhiêu người có thể?
Luật sư An vào lúc này cũng có chút huyết khí dâng trào, mặc dù có chút có vẻ cầm lông gà mà tưởng là lệnh tiễn, lại khó mà kềm chế loại hưng phấn này được.
Phải biết.
Kẻ đang bị anh ấy chỉ huy chuyển gạch thế nhưng không phải là xác chết biết đi thông thường gì đó.
Cái đó quá thấp kém!
- Vẫn không tìm thấy thi thể, là do không ở khu vực tòa nhà này sao? - Thằng bé trai bỗng nhiên mở miệng nói.
- Ừ, tòa nhà này xây dựng đơn độc, trước còn được lão Hứa làm trận pháp, cho nên tòa nhà này không có người ở, những người ở trước đó đều ở trong tòa nhà khác, bảo vệ có chuyên môn của ký túc xá, cũng không ở nơi này.
Hơn nữa.
Đất đá chảy xuống, trực tiếp bị chôn vùi, ngay cả nhà ở cũng trực tiếp bị đè nát, người sống ở đây sẽ thành cái hình dáng gì các người hiểu được không?
Giống như ép một cái bánh quy vậy.
Ba.
Trực tiếp bị đè ép rồi.
Những chó chó mèo mèo đáng thương bị xe đụng chết thường nhìn thấy ở lối đi bộ kia.
Nếu như ban đêm không chú ý.
Có lẽ sáng ngày hôm sau cũng đều bị ép thành giấy dán tường rồi.
- Có vậy thì ít nhất cũng phải ngửi được một chút mùi máu tanh, cô có ngửi được không? - Thằng bé trai nhìn về phía Oanh Oanh.
Oanh Oanh lắc đầu một cái.
Cương thi, thế nhưng rất nhạy cảm với mùi máu tanh.
- Chuyện này không quan trọng, chết bao nhiêu người cũng vậy thôi, trước tiên phải dọn dẹp được nơi đó ra mới là việc cấp thiết, nếu trong đó xảy ra vấn đề gì, vậy thật sự chính là vấn đề lớn.
- Lúc trước vật kia bị phong ấn ở trong sơn động, cũng có thể sẽ xảy ra sự kiện cương thi, lỡ như gây ra rắc rối gì đó, để cho tên kia đi ra, chậc chậc…
Luật sư An vẫn còn nhớ là ông chủ đã từng nói, lúc trước anh dùng trạng thái cương thi, sở dĩ đánh nhau lợi hại như vậy, thật ra thì chính là cosplay trạng thái thời đó của vị kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận