Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 971: Nhà sập (2)

Lão già mũi đỏ hơi bối rối một chút.
Thì ra một tuần sứ đại nhân như ông ta đây.
Ngày hôm nay lại bị một quỷ sai nho nhỏ tra tấn một trận?
Ông ta chẳng qua là bị cái tên khốn kiếp An Bất Khởi đó liên lụy, bị nhốt vài năm mà thôi, làm sao sau khi ra ngoài cái thế giới này liền xảy ra biến hóa lớn như vậy?
Quỷ sai bây giờ đều là ăn cái gì mà lớn lên vậy?
- Tôi là Tuần Sứ.
Lão già mũi đỏ hít mũi một cái, có chút xấu hổ, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là làm rõ thân phận của mình.
Chỉ tiếc.
Vốn dĩ lúc quỷ sai thông thường gặp được tuần sứ.
Đều là gặp đầu liền bái.
Nhưng vào giờ phút này.
Lão già mũi đỏ cũng không có lòng tin có thể khiến cho quỷ sai ở trước mắt này khấu đầu với mình.
Nắm đấm của người nào cứng, người đó chính là lão đại, từ cổ chí kim, đạo lý không thay đổi.
Lão Trương có chút ngoài ý muốn, nhưng mà điểm làm cho anh ấy bất ngờ không phải là ở chỗ ông già ở ngay trước mắt này lại là Tuần Sứ đại nhân.
Phải biết người ở trong tiệm sách.
Bản lãnh khác không có.
Nhưng từng trải qua chuyện này, cơ bản có thể giây sát những đoàn thể quỷ sai nhỏ ở cái nơi còn lại trên phạm vi cả nước.
Còn chưa nói trong tiệm còn có một cựu Tuần sứ kim bài đang làm chân chó đó.
Đến Tỳ Ấn trong điện Bình Đẳng Vương cũng không phải là chưa từng thu gom.
Cho nên rất nhiều người khó hiểu.
Hoàng quyền là thứ gì, quyền uy lại là thứ gì, thật ra thì chính vì điểm này làm cho người ta mắng to chó má.
Trước khi vạch rõ ra, đã rất dọa người rồi, một khi vạch trần rồi, liền thực sự không thể không mắng chó má mà.
- Ông là Tuần Sứ, ông mù mắt à, đánh tôi làm gì!
Lão Trương không kiềm chế mà mắng ngược lại.
Ông già mũi đỏ kinh ngạc một chút.
Sau đó máu nóng dồn lên não.
Được nha.
Cho anh chút mặt mũi anh còn muốn lên trời rồi đúng không!
Không đợi một trận cãi vã mới bùng nổ.
Ở trong căn nhà bên kia.
Lại có một tiếng sư hống truyền tới.
Chẳng qua là lần này khác biệt rất lớn so với trước đó.
Âm thanh lúc mới bắt đầu kia.
Hùng hồn bàng bạc, hào hùng vang dội.
Giống như Vua của trăm loài giáng lâm, phong tỏa đường xá, tạm ngừng mọi việc.
Nhưng bây giờ,
- Rống!
- Rống ~
- Rống
- Rống ——————
- Meow…
Bà mẹ nó con sư tử này.
Sư tử cũng sắp bị làm cho thành mèo rồi!
Nghe thấy động tĩnh này.
Trong lòng lão Trương thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì nghe được như thế này, ở chỗ ông chủ hẳn là sẽ không có nguy hiểm.
Lão già mũi đỏ sờ sờ cằm của mình một chút.
Có chút hiếu kỳ nói:
- Người nào ở bên trong?
Lão Trương không quan tâm đến ông ta, luôn cảm thấy lão già này có chút có vấn đề.
Hơn nữa.
Cũng không biết sao lại xuất hiện.
Lúc lão Trương làm cảnh sát lúc trước, là một người chính trực, nhưng cũng không phải không hiểu được đạo lý lúc có vấn đề không liên quan đến ranh giới cùng nguyên tắc cuối cùng, cần khéo đưa đẩy thì phải khéo đưa đẩy.
Sẽ không ngu ngốc mơ hồ chỉ vào sếp nhà mình, ngôn từ nghĩa chính mà rống lên:
- Khai Phong có một Bao Thanh Thiên!
Càng sẽ không ở trong đêm giông tố, siết chặt nắm đấm mà hét to với cả thế giới:
- Chắc chắn tôi sẽ không chịu thua ông trời!
Nhưng mà.
Lần này.
Cũng không biết có phải là uống lộn thuốc hay không.
Đối với lão giả mũi đỏ ở trước mắt này.
Lão Trương chính là không muốn cho sắc mặt tốt gì đó.
Lão già mũi đỏ chỉ hít thở dồn dập, cũng không giận, chính ông ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn đưa tay chỉ về phía tòa nhà phương Tây, nhắc nhở:
- Thứ kia không đơn giản như vậy.
- Không có chuyện gì.
Lão Trương phất tay một cái.
Bởi vì anh ấy biết rõ.
Ông chủ nhà mình.
Càng không đơn giản.
Mà ngay một khắc sau đó.
Từ phía bên tòa nhà phong cách phương tây bên kia truyền đến âm thanh “Rắc rắc”.
Tòa nhà.
Sập…
...
Cho dù là bây giờ, ở nông thôn, rất nhiều nơi vẫn còn dùng dụng cụ xay giã, có dùng chân giã cũng có dùng sức để xoay cối một cách đơn thuần, từng chút một, hết cái này đến cái khác.
Châu Trạch hiện tại chính là loại cảm giác này, cảm giác giống như bản thân đã trang bị một cái motor chạy điện, không ngừng lặp đi lặp lại một động tác một cách máy móc.
Giơ lên đập xuống đưa lên đập xuống!
Nhưng mà.
Loại hình ảnh xuất hiện máu tươi tung tóe, não trắng bay vọt cũng giống như trong quá khứ cũng chưa xuất hiện.
Ngược lại thì con sư tử ở dưới người này càng lúc càng sềnh sệch.
Thực sự đã bị đánh đến nhão như bánh gạo vậy.
Dính dính.
Thịt cũng mơ hồ.
Ngay từ đầu còn rất không cam tâm mà kêu gào ở nơi đó.
Dù có bị đánh đến nghiêm trọng hơn nữa cũng phải cao ngạo nâng lên cổ tuyên bố bản thân là Vua của trăm loài đầy uy nghiêm.
Đánh hết một trận.
Cơ bản chỉ còn lại từng trận tiếng rên rỉ.
Nhưng.
Bạn không đánh chết nó được!
Ông chủ Châu cũng đã cảm thấy cánh tay mình muốn ê ẩm hết rồi.
Nhưng cái đống trước mặt này.
Vẫn còn đang nhúc nhích rồi lại động đậy.
Hiện tại, coi như Châu Trạch đã cảm nhận được cảm giác của người khác khi người ta đánh nhau với anh lúc trước rồi.
Một con gián không bao giờ chết!
Dù là trên nắm tay Châu Trạch đã hiện ra sát khí.
Trên móng tay mang theo cương khí sắc bén.
Một chuỗi thao tác như mãnh hổ.
Vẫn như cũ nhai không nát đập không bể cái đống ngu xuẩn ngay trước mắt này được.
Người bình thường đánh nhau, bất luận là có chiếm được ưu thế hay không, đều biết giữ lại một hai phần, rất sợ đánh người ta không kiểm soát được, nhưng nói thật, nếu thật sự đã hạ sát chiêu ngoan độc bất chấp mọi giá, đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, đây mới là mệt tim.
Ông chủ Châu ngừng lại.
Không làm gì nữa.
Chỉ thở hổn hển.
Mệt nha.
Thực sự mệt đó.
Dường như bởi vì anh ngừng công kích, hình như cái đống bánh gạo trước mắt này, từ trong tầng tầng lớp lớp mở ra một khe hở, liếc nhìn ra phía bên ngoài một cái.
Sau đó.
Ông chủ Châu liền trơ mắt nhìn “giang sơn” mà một khắc trước bản thân vừa mới gắng sức đánh sập.
Đang ở trôi theo dòng nước.
Bánh gạo bắt đầu biến lớn, bắt đầu hóa thành mực lần nữa, sau đó lại lặng lẽ biến trở về bộ dạng của sư tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận