Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1025: Sấm (2)

Hai người đàn ông lập tức đứng lên, một người trong đó cầm lấy Microphone còn lại đi chọn bài hát, người còn lại thì đang vây quanh Bạch Hồ bắt đầu khiêu vũ.
Bạch Hồ ngáp một cái, nói với người khác:
- Ngốc hay sao mà lại chọn gian phòng lớn như vậy, cũng chỉ có ít người như vậy, anh cũng nhanh chọn một người đi.
- Chơi đùa một chút bổ khí đi chứ.
Luật sư An còn muốn nói gì đó.
Lại đúng vào lúc này.
Cửa gian phòng lại bị hung hăng đẩy mở.
Ba cô gái ăn mặc như học sinh tiến vào.
Đánh người đàn ông đang khiêu vũ ở trước mặt Bạch Hồ một trận, lại không ngừng la hét.
Hẳn là bạn gái ở trong trường phát hiện bạn trai ở đây làm loại công việc này, trực tiếp mang theo bạn thân đi tới bắt người rồi, một cô bạn thân lại còn chỉ thẳng vào mặt Bạch Hồ mà mắng:
- Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ, muốn chơi đàn ông sao không tự mình ra đường nằm đi chứ, hai chân dạng ra rộng một chút, muốn chơi thế nào thì chơi như thế đó!
Bạch Hồ bĩu môi một cái, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lại một phen, cô bé kia bị khí thế của cô ấy hù dọa, cũng không dám mắng nữa, cũng không dám ra tay nữa.
Lúc này.
Bảo vệ của KTV xuất hiện, dọn dẹp mấy cô gái này đi, còn dư lại một người đàn ông đang cầm microphone chọn bài hát đứng ở đằng kia, có chút luống cuống.
- Cút đi.
Bạch Hồ tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vội vàng mặc âu phục của bản thân vào rồi đi ra ngoài.
- Ha ha ha ha haha...! ! ! !
Luật sư An đang ôm bụng.
Cười đến rất khoa trương.
Bạch Hồ trực tiếp cầm microphone lên, không chọn bài hát, trực tiếp bắt đầu hát lên.
Giọng ca Hoàng Mai Hí.
Ý nhị mười phần.
Châu Trạch nhận lấy bia mà Oanh Oanh đưa tới, uống một hớp, đừng đùa chứ, Bạch Hồ hát thật sự rất hay.
Bình thường ông chủ Châu cũng không có hứng thú với những thứ như hí khúc này, cũng không thưởng thức nổi.
Nhưng lúc này nghe thấy, ngược lại thật sự có chút say mê.
Sau đó.
Tiết tấu của bài hát lại vang lên trong hai cái micro, Bạch Hồ cùng luật sư An kẻ đến người đi.
Châu Trạch cùng Oanh Oanh đành phụ trách ngồi ở bên cạnh vỗ tay trong lúc khoảng trống giữa hai bài hát.
Oanh Oanh không ngừng cho đưa trái cây cho Châu Trạch.
Ngược lại mỗi người đều vui vẻ đi.
Lúc ra khỏi KTV.
Đã là đêm khuya.
Bốn người cùng nhau quay trở lại tiệm sách.
Đẩy cửa ra.
Lão Trương đang ngồi ở phía sau quầy bar, nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.
Anh ấy nghe theo sự sắp xếp của Châu Trạch, sau này chuyện công trạng của tiệm sách, sẽ giao cho anh ấy tiếp quản, ông chủ Châu ngược lại có thể hưởng hoa hồng từ công trạng của quỷ sai dưới tay mình, cũng vui vẻ thanh nhàn.
- Các người về rồi sao.
Lão Trương mở mắt ra chào hỏi.
Đồng thời gọi với lên trên lầu:
- Đám người ông chủ đã về rồi, có thể làm bữa khuya rồi.
Hứa Thanh Lãng đi xuống, hẳn là vừa mới đắp mặt nạ dưỡng da xong, trên mặt nhìn rất căng mọng.
Lão Hứa nhìn lướt qua mọi người vừa mới đi chơi trở về.
Cũng không nói gì.
Đi thẳng vào phòng bếp.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha.
Oanh Oanh đi pha cà phê.
Lúc này Bạch Hồ lại chủ động dựa vào chỗ của Châu Trạch.
Dịu dàng thì thầm:
- Ông chủ, ngày mai các người sẽ đi đến núi Thanh Thành sao, dẫn tôi đi được không.
- Chúng tôi là đi để làm việc, không phải đi diễn tạp kỹ.
- … - Bạch Hồ.
- Này, tôi nói này, cô đến nơi đó làm gì, thăm người thân à?
Luật sư An nhận lấy cố siêu to từ trong tay Oanh Oanh hỏi.
- Đúng vậy, thăm người thân nha.
- Ai vậy? - Luật sư An hỏi.
- Anh chưa từng nghe nói Bạch Tố Trinh ở dưới núi Thanh Thành sao?
- Phốc…
Luật sư An phun hết nửa ly cà phê ra ngoài.
Nói:
- Một là rắn một là hồ ly, làm sao có quan hệ thân thích được?
- Cô ấy là Bạch Xà, tôi là Bạch Hồ, cùng một họ nha.
- Bớt đi, đừng đùa nữa, tôi cũng không đi, lần này chuyện rất nghiêm túc, cô đừng làm loạn thêm nữa.
- Đi mà, không đi nữa không đi nữa, hừ, còn không phải là lão nương muốn đi xem cái viện điều dưỡng các người xây dựng trong núi Thanh Thành kia thôi sao, nói không chừng đó là một nơi tốt để tĩnh tâm, được rồi, bà đây cũng không hiếm lạ gì, những lỡ như sập mất thì sao.
Lúc này.
Điện thoại di động của luật sư An vang lên.
Anh ấy nghe điện thoại.
Sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Nói:
- Ông chủ, viễn điều dưỡng của tôi bị người ta nổ rồi!
- … - Bạch Hồ!
...
Sáng sớm ở sân bay Dung Thành, luật sư An mặt đầy mỏi mệt từ trong sân bay đi ra, lên chiếc xe đã đặt riêng cho mình, trực tiếp đi đến Đô Giang Yển.
- Sư phụ, có thể hút thuốc chứ?
Không đợi tài xế trả lời, luật sư An đã tự rút một điếu thuốc cho mình, lại rút một điếu thuốc ra đưa cho bác tài.
Quay kiếng xe xuống, nhả khói, hiện tại luật sư An thật muốn chửi má nó.
Vốn dĩ chuyến đi lần này, anh ấy đã nói là bản thân sẽ không đi, để cho thằng bé trai đi theo đi, nói không chừng có thể cọ chút nước canh xương vụn gì đó.
Dù sao mỗi một cọng tóc gáy ở trên người vị kia, cũng đều to hơn so với thắt lưng của gia đình bình thường.
Anh ấy cũng có thể nghỉ ngơi một chút, tranh thủ trong cuộc sống không có ông chủ, buông thả bản thân một chút, cũng cho bản thân một kì nghỉ ngắn hạn.
Nói không chừng còn có thể bay đến Tam Á một chuyến, tìm một quán rượu nổi tiếng trên mạng mà thư giãn.
Nhưng người định không bằng trời định.
Anh ấy vẫn phải tới đấy, Thông Thành không có chuyến bay tối bay đến Dung Thành, anh ấy chỉ có thể chịu khổ cả đêm lái xe đến sân bay Phố Đông của Thượng Hải, khó khăn lắm ngồi lên được một chuyến bay hiếm hoi, sáng sớm đến được Dung Thành, lại ngựa không ngừng vó vội vàng chạy đến Đô Giang Yển.
Ông chủ bọn họ thì vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, buổi chiều từ Thông Thành trực tiếp ngồi máy bay đến Dung Thành, lại đến Đô Giang Yển, An Bất Khởi anh ấy coi như là người tới đầu tiên.
Dù sao cái viện điều dưỡng này cũng là do anh sắp xếp, hoạch định hậu kỳ cùng kế hoạch an ninh cũng là do anh ấy tự thân vận động, bây giờ xảy ra chuyện, chắc chắn anh ấy phải đến một chuyến.
Trong lúc mơ hồ, anh ấy có một dự cảm, chắc chắn chuyện lần này không bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận