Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1151: Tôi từ chối! (1)

Nếu như Hứa nương nương muốn luyện tập thuật con rối ở nơi này, cô ấy cũng không thể đi phản đối được.
Châu Trạch vừa đẩy mở cửa đi vào.
Một cái xẻng bay đã bay thẳng vào đầu.
Ông chủ Châu phản ứng nhanh chóng, tránh người sang bên cạnh một chút.
- Ầm!
- Tê...
Luật sư An ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị đập trúng đầu, lập tức đau đến ngồi xổm xuống.
Các tượng người gỗ đang làm loạn trong đất đồng loạt dừng lại.
Giống như là bắt đầu chơi:
Một, hai, ba, người gỗ!
- Tôi đi đây, đã về đến nhà rồi còn lo lắng bị đáng lén nữa chứ.
Luật sư An rất bất mãn nói, sau đó vừa xoa xoa cái trán vừa đứng lên, cũng may, vấn đề không lớn, chẳng qua sưng một cục mà thôi.
- Trở về rồi sao.
Hứa Thanh Lãng chào hỏi, đồng thời hoạt động ngón tay của mình.
Canh Thần vẫn bị trói bên trong đóa Ba Vương hoa như trước, ngực vị trí có một vệt máu, hẳn vừa mới bị Hứa Thanh Lãng thả vào chút đồ, để bảo đảm giữ được anh ta ở trạng thái suy yếu.
Anh ta cũng không bày ra dáng vẻ phẫn nộ gì, đúng vậy, anh ta có thể hiểu được.
Chính nhân quân tử luôn có được điểm này được, luôn có thể đứng trên lập trường của người khác đi lo nghĩ cho người khác.
Chuyện này lại khiến cho ông chủ Châu sinh ra không ít áy náy đối với hành động nhốt anh ta lại của bản thân mình!
Một người tốt như vậy, một vị quan thanh liêm chính trực như vậy, tại sao anh lại có thể đối xử với anh ta như vậy chứ!
- Có đói không? - Hứa Thanh Lãng hỏi thử.
- Đói.
- Vậy để tôi đi...
Vừa nói xong, Hứa Thanh Lãng cười, giờ khắc này, phong tình vạn chủng.
Có thể thấy được, hôm nay tâm trạng của lão Hứa không tệ, cậu ta rất thích thuật con rối này, có Canh Thần ở bên cạnh chỉ bảo, cậu ta thực sự rất vui vẻ.
- Được.
Hứa Thanh Lãng nhìn Châu Trạch một chút, lại nhìn Canh Thần một chút, không nói gì, gật đầu sau đó đi ra ngoài.
Cô gái da đen lập tức lấy một cái ghế tới, đặt ở trước mặt Châu Trạch.
- Ông chủ, ngài ngồi.
Sự ân cần này.
Giống như là con dâu người ta gặp được cha chồng vậy.
Châu Trạch nhìn lướt qua, phát hiện Deadpool bị treo ở trên trần nhà, từng bụi cây dây leo bọc thân thể của anh ấy.
- Trước đó là đang hấp thu chất dinh dưỡng từ đất mẹ, bây giờ là đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt?
- Không phải, không phải vậy, là do ngâm ở trong đất lâu, nên để cho anh ấy ra ngoài hóng mát một chút. – Cô gái da đen giải thích.
- Được rồi, hai vợ chồng nhỏ các người lại thích chơi động tác độ khó cao như vậy.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế đẩu.
Sau đó ngẩng đầu lên.
Nhìn Bá Vương hoa.
Chẳng qua là cái ghế quá thấp.
Bá Vương hoa quá cao, anh ngồi ngẩng đầu nhìn Canh Thần, cổ rất không thoải mái.
Cô gái da đen lập tức đưa tay ra dấu một chút với người đàn ông đang bị mình treo ở trên cao kia.
Đồng thời trong lòng đang mắng:
Cái tên không có ánh mắt này!
Ngược lại, luật sư An ở bên cạnh đã chú ý tới động tác nhỏ này, khẽ mỉm cười, cảm giác này, thật giống là các con trai con gái lao đến đầu giường tận hiếu trước khi người cha chết, cố gắng tranh thủ di chúc nha.
Bá Vương hoa mới biến thấp lại.
Thu nhỏ lại.
Giống là quỳ rạp với Châu Trạch vậy.
Canh Thần cũng lập tức được sắp xếp đưa tới trước mặt Châu Trạch.
- Các ngươi vừa đi ra ngoài?
Canh Thần nhìn luật sư An hỏi.
Anh ta vẫn tương đối quen thuộc với luật sư An hơn.
Nói thực.
Là do anh ta thực sự có chút kiêng kỵ với Châu Trạch.
Cái loại tình cảnh cưỡng chế xông tới kia, sau đó câu lấy bổn nguyên của Hào Trư bên trong cơ thể anh ta ra, lại lập tức nuốt lấy ngay trước mặt anh ta, thật sự là quá mức rung động rồi.
- Ừ, đi ra ngoài đi dạo một chút. - Luật sư An không có ý định nói ra chuyện đã đi đánh nhau với đội chấp pháp.
- Tôi còn tưởng là các người định đi gây sự với đội chấp pháp chứ.
Châu Trạch nghe vậy, giật mình.
Này nhé.
Xem ra anh cũng biết được lúc trước luật sư An theo đuổi idol mãnh liệt đến đâu? Có thể so sánh với Hồng Kiều Nhất Tỷ* nha.
(*Cung Ngọc Văn, nổi tiếng với việc theo đuổi thần tượng không mệt mỏi, thường xuyên ở tại sân bay Hồng Kiều, xin chữ ký và ảnh chụp của nhiều thần tượng như Dương Dương, Hoa Thần Vũ, IU, Lưu Hạo Nhiên,…)
- Ha ha.
Luật sư An cười khan hai tiếng.
Người muốn nói chuyện với anh ta là ông chủ nhà mình, nên luật sư An cũng lười nói nhiều thêm nữa.
- Canh Thần à.
Ông chủ Châu chào hỏi rất thân thiết.
Canh Thần bỗng nhiên có cảm giác giống như bản thân đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm, cơ thể non nớt của trẻ sơ sinh run cầm cập.
Thật sự ấn tượng đầu tiên quá mức mãnh liệt.
Thật ra thì cũng không phải là anh ta chịu không nổi.
Mà là trên cái thế giới này.
Cho dù là những vị từ thời Thượng cổ kia.
Hay nói đến phân thân Giải Trãi đi.
Lúc phân thân của anh ta đối mặt với một doanh câu đã thức tỉnh, nhất là sau khi kêu một tiếng “Vượng Tài” kia.
Lập tức bị dọa thành một con chim cút rồi.
- Anh nói đi... Có chuyện gì?
Canh Thần cho là bọn họ còn có vấn đề gì đó cần hỏi mình.
- Tôi vừa ở bên ngoài, đi dạo rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu, sau đó, tôi phát hiện, tôi vẫn cảm thấy có chút khó có thể vượt qua lương tâm của mình.
- ... - Canh Thần.
Một con dã thú.
Vừa xông tới.
Lại chơi trò tình cảm này với bạn trước…
Cảm giác này, giống như là lúc người bình thường đối mặt với một tên bắt cóc không chuyện ác gì không làm, nhưng kẻ đó lại trò chuyện với bạn về những gì bạn đang suy nghĩ vậy.
- Cho nên, anh suy nghĩ như thế nào?
- Con người của tôi đấy mà, luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui.
- Vâng vâng vâng, đúng rồi. - Luật sư An như gà con mổ thóc.
- Đối với người tốt, đối với người chính trực, từ trước tới giờ tôi vẫn luôn rất khâm phục, bởi vì bản thân tôi không làm được, cũng hiểu muốn thành một người như vậy, thực sự có chút khó khăn.
- Vâng vâng vâng, đúng rồi. – An – gà con mổ thóc.
- Cho nên, tôi định thả anh đi.
Lúc này đôi mắt Canh Thần nheo lại.
- Nhưng có một điều kiện tiên quyết, anh phải đồng ý với tôi, sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì mà anh đã nhìn thấy hay nghe thấy ở đây cho những người khác.
- Tôi...
Canh Thần còn chưa mở miệng nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận