Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1470: Sùng bái! (1)

Rất nhiều người sẽ thích hỏi.
Chó nhà tôi luôn thích ăn vụng đồ ăn vặt của tôi thì phải làm sao?
Chuyện này cũng tính là một vấn đề tương đối bình thường, dù sao người bình thường cưng chiều với cho nhà mình, cũng không cảm thấy chuyện này thì tính là gì, hơn nữa, mèo mèo chó chó, lén ăn một chút đồ ăn vặt của chủ nhân, cũng coi như là kỹ năng cơ bản đi.
Nhưng nếu như là hỏi, chó nhà tôi không cho phép tôi ăn vặt thì phải làm sao bây giờ?
Vấn đề này thì lại rất nghiêm trọng rồi.
Đương nhiên.
Nghiêm trọng hơn là.
Doanh câu làm vậy, không phải là muốn ăn đồ ăn vặt, mà là anh ấy đã cảm thấy ánh mắt đến từ “con chó” dưới trướng Địa Tàng kia.
Xét đến cùng, bất luận là trước đây hay là bây giờ, thật ra thì Doanh câu cũng chưa từng sợ Bồ Tát cùng với những Diêm La hoặc là đám thường thị ở dưới địa ngục kia.
Hai lần quét ngang địa ngục, lại còn đập ba quyền của người ông dân* với Bồ Tát.
(*nông phu tam quyền: tên chiêu thức trong game, là ba cú đấm liên tiếp, thường là trực tiếp làm choáng người hoặc là đánh bay đối thủ)
Nếu còn nói đến sợ hãi hay kinh hoảng gì đó, cũng có chút quá không thực tế rồi.
Nhưng trước mắt.
Dưới điều kiện tiên quyết là chỉ còn có chín viên đậu phộng.
Đối mặt với ánh mắt bắn từ địa ngục tới của Đế Thính.
Thật sự chính là không cách nào đối phó được.
Tuy nói phía bên tiệm sách bên này có chứng nhận quỷ sai của Phủ Quân gia trì, còn có khí vận từ cấu trúc pin của lão đạo.
Nhưng nếu quả thực là để Đế Thính xác minh tọa độ.
Những thứ “che giấu” kia còn có thể có tác dụng hay không, ai cũng không dám vỗ ngực bảo đảm.
Chẳng qua là.
Dù sao Doanh câu cũng là Doanh câu.
Vốn là dự định nói chuyện về Đế Thính với anh.
Nhưng sau khi nghe được ông chủ Châu ông nói gà bà nói vịt mà cự tuyệt chuyện ăn vặt của mình.
Lập tức bắt được trọng điểm của vấn đề.
- Anh… dám… hỗn… xược…
Rốt cuộc thì ai là chó của ai chứ?
- Chỉ còn lại một chút như vậy mà thôi, hôm nay một hơi ăn hết sạch sau đó không có mà ăn nữa thì biết làm sao bây giờ
- Tôi... muốn... ăn...
- Biết rồi biết rồi, yên tâm đi, trên dưới cái tiệm sách này, trừ anh ra, những người khác ăn phải thì đều nổ tung, nhưng dù sao cũng phải giữ lại từ từ thưởng thức đi, lỡ như sau này cần dùng hạt giống này làm gì đó, anh ăn sạch hết đến mức một cây làm giống cũng không giữ lại thì phải làm sao chứ?
Trong tiệm sách.
Ông chủ Châu vừa uống cà phê vừa tiếp tục giáo dục về sự ham ăn của Thiết hàm hàm.
Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện.
Nhưng ở sâu trong nội tâm.
Cũng sớm đã tranh cãi ngất trời rồi.
Mà bên ngoài tiệm sách.
Luật sư An cùng Phùng Tứ đồng thời ngẩng đầu nhìn trời.
Bọn họ không biết lại sắp phát sinh chuyện gì, thế nhưng loại cảm giác đè nén cùng cảm giác nguy cơ đã sớm ập tới rồi.
Luật sư An quay đầu nhìn về phía sau lưng mình trước.
Ngay sau đó Phùng Tứ cũng làm ra động tác giống như luật sư An.
Hai người đều nhìn về phía ông chủ đang ở trong cửa sổ thủy tinh ở bên trong.
Ông chủ đang cầm ly, ung dung thong thả uống cà phê.
Không hề bận tâm, trấn định như bình thường.
Một loại cảm giác yên ổn định xuất hiện ở trong lòng hai người.
Luật sư An lặng lẽ lại rút ra hai điếu thuốc, chia cho Phùng Tứ một điếu.
Lại ngẩng đầu ngắm nhìn khí trời.
Trong lòng hai người đều có chỗ dựa, cũng không luống cuống.
Nếu để cho bọn họ biết được ông chủ - người hiện tại đang ngồi ở bên trong kia – ngay cả chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài còn không biết mà còn đang bận gây gổ mà nói.
Đoán chừng sẽ bị trực tiếp bị hù dọa đến mức lên cơn đau tim luôn đi.
Lão đạo vác theo cây chổi một đường chạy như điên trở về.
Trời mưa rồi, về nhà thu quần áo thôi.
Sau đó.
“Phốc” một tiếng.
Dưới chân lão đạo lảo đảo ngã nhào ra đất một phen, lăn một vòng ở trên đất.
Sau khi ngồi dậy.
Lão đạo duỗi tay sờ xoạng khắp đầu gối của mình.
Không ngừng hít khí lạnh.
...
Trong tiệm thuốc.
Bàn tay vừa mới hạ xuống của Khánh.
Từ từ giơ lên.
Cô ta nhìn thấy ở trong mắt của thiếu niên, dường như đang có một loại màu sắc thay đổi.
Trong mắt trái vẫn mang theo kinh hoàng cùng sợ hãi như trước, nhưng bên trong mắt phải, lại hiện ra một loại uy nghiêm và đè nén cực kì quỷ dị!
- Anh… đang ở đâu? Vì sao... tôi không cách nào cảm ứng được vị trí của anh.
Thiếu niên bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vẫn là âm sắc đó, lại giọng điệu lại hoàn toàn bất đồng.
- Tôi... Tôi ở trong một tòa đạo quan.
Ánh mắt của Khánh lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thân là một đặc vụ đời đầu như cô ta, đương nhiên biết rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, vốn dĩ cô ta còn nghĩ lệ quỷ đã là chỗ dựa của thiếu niên phán quan đai đỏ ở trước mắt này.
Nhưng không nghĩ tới, lại còn có một nhân vật cực kì khủng bố khác, lại có quan hệ sâu như vậy với thiếu niên này.
Đồng thời.
Khánh cũng rất nghi ngờ.
Cậu ta.
Tại sao phải nói dối?
Cậu ta hoàn toàn có thể nói ra vị trí thực sự của cậu ta, dù là bị cô ta giết chết, cũng có thể có vị kia nhân vật khủng bố đến báo thù cho cậu ta.
Xét đến cùng.
Vẫn là do bình thường thiếu niên phán quan này quá vô danh rồi, chuyện này cũng khó trách được, công việc thường ngày của cậu ta chính là phục vụ Đế Thính, so với “Bật Mã Ôn” cũng không khác gì cả, thậm chí còn không bằng Bật Mã Ôn, dù sao dưới tay Bật Mã Ôn người ta còn có một bầy tiểu binh tiểu tướng chăn ngựa đấy, còn cậu ta thì vẫn luôn một mình như vậy.
Cũng không phải là cậu ta chưa từng tiếp xúc với những phán quan khác, nhưng vòng quan hệ của cậu ta thực sự quá nhỏ, Khánh không nhận ra cậu ta, cũng là chuyện bình thường.
Về phần Đế Thính, nếu như nhìn thấy bản tôn mà nói, phần lớn người ở trong địa ngục đều có thể nhận ra được, nhưng nếu chỉ có một phần ý thức hạ xuống mà nói, thì rất khó có thể phân biệt được thân phận cụ thể của đối phương rồi.
- Đạo quan sao...
- Đúng vậy, ở trong đạo quan.
Thiếu niên biết rõ, nếu nói là trong chùa miếu, khó tránh khỏi sẽ giúp đỡ chéo, dù sao bất luận là Đế Thính hay là Bồ Tát – người bên trên Đế Thính, đối với Phật mà nói, đều coi như là người một nhà.
Chỉ có khi nói là đạo quan, mới có thể giải thích nguyên nhân tại sao hiện tại Đế Thính không cách nào cảm ứng được vị trí cụ thể của cậu ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận