Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1508: Thời đại của bạch y tung bay kia (2)

Không có ai biết được một cách cụ thể rõ ràng, những ngày đó, rốt cuộc thì Bồ Tát đã nói những gì với Phủ Quân, nhưng bọn họ nói chuyện một hơi liên tục bốn mươi chín ngày.
Vốn dĩ, hẳn là ngày thứ bốn mươi bảy là đã nói xong rồi.
Nhưng Phủ Quân gắng gượng Bồ Tát ở lại thêm hai ngày, rõ ràng là hai người không còn chuyện gì để nói nữa, nhưng vẫn mặt đối mặt, ai cũng không nói gì mà ngồi trơ ở đó hai ngày.
Bởi vì Phủ Quân cảm thấy, đủ một lượt bảy bảy bốn mươi chín ngày, nghe thì có vẻ lợi hại hơn một chút.
Liên quan tới trận trao đổi giữa Bồ Tát cùng Phủ Quân.
Đám vong hồn ở địa ngục căn cứ và hướng phát triển của chuyện sau đó, tổng kết ra được một phiên bản khiến cho mọi người tin phục hơn tất cả.
Tỷ như.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.
Bồ Tát đi ra khỏi sân.
Đứng ở bên cạnh con sư tử đá ở bên cạnh cửa.
Phát ra lời Đại Chí Nguyện:
- Địa ngục bất không thề không thành Phật.
Phảng phất như thể người đi phiên bản này, chính là vị sư tử đá này vậy.
Sau đó.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.
Phủ Quân ngồi ở trên chiếc ghế đá kia.
Rơi vào trận cân nhắc sâu sắc.
Cuối cùng bật cười lớn.
Mở miệng nói:
- Bồ Tát nói đúng.
Phảng phất như thể người lưu truyền đi phiên bản này chính là chiếc ghế đá kia, dán chặt vào mông của Phủ Quân, cho nên nghe được hết tất cả mọi thứ.
Mà trên thực tế.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.
Bồ Tát ngồi lên trên người của Đế Thính, trực tiếp lựa chọn rời đi.
Đế Thính hỏi Bồ Tát:
- Sẵn sàng chứ?
Bồ Tát lắc đầu một cái.
- Có thể là rồi, cũng có thể là chưa.
- Chúng ta còn sẽ quay lại sao?
- Có thể sẽ trở lại, cũng có thể sẽ không trở lại.
- Sân viện này, cảm giác có chút nhỏ. - Đế Thính nói.
- Tôi còn cảm thấy vẫn hơi lớn một chút.
Loại phiên bản sự thật như thế này, nhất định là không thể thỏa mãn được tâm lý hiếu kỳ của vạn quỷ ở bên trong địa ngục, không ngang ngược, lại không có cao trào, cho dù là sự thực, chắc chắn cũng sẽ bị xem như giả.
Mà ở bên kia.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, người đàn ông y phục trắng vừa uống rượu vừa giúp Hầu Tử nhà mình bắt rận – thứ mà căn bản là không hề tồn tại.
Sau khi bắt một lúc cực kì lâu.
Người đàn ông y phục trắng đưa tay gõ đầu của Hầu Tử một cái.
Mắng:
- Người ta đều biết hỏi thăm vấn đề một chút, nói không chừng không cẩn thận thì sẽ thành danh nhân danh ngôn lưu truyền ra ngoài.
- Tới lượt mày, làm sao một cái rắm cũng không thể ra được vậy chứ?
Hầu Tử rất tủi thân.
Người đàn ông y phục trắng lắc đầu, thở dài nói:
- Mày biết không, nếu như Tiểu Hồng ở đây, bây giờ đã xông ra đánh vị kia đánh tới xì não rồi.
Hầu Tử sửng sốt một phen.
Lập tức mặt lộ ra vẻ hung ác.
Đứng dậy.
Như thể nó lập tức dự định đi tìm Đế Thính độc đấu, để xem thử ai mới thật sự là kẻ lớn nhất kia.
- Bốp!
Người đàn ông y phục trắng lại gõ đầu Hầu Tử thêm một cái.,
- Ông ta rất thông minh, thông minh phải khiến cho tôi cũng cảm thấy có chút khó tin.
Hầu Tử tủi thân ôm đầu, không biết là nên phối hợp gật đầu hay là nên phối hợp lắc đầu.
Người đàn ông y phục trắng nhìn chiếc ghế đá từ một đã bị chia làm hai kia thêm một chút.
Cười ngây ngô một cái.
Nói:
- Nếu không phải sợ hù dọa đến ông ta, tôi cũng không phải phân một nửa ra như vậy, củ khoai nóng phỏng tay này, tất cả đều cho ông đi.
Người đàn ông y phục trắng lại uống thêm một ngụm rượu.
Chép chép miệng.
Cười nói:
- Lại xem ngàn năm sau, là ai có thể cười đến cuối cùng đi!
Người đàn ông y phục trắng cúi đầu, lại nhìn biểu cảm “Bất minh giác lệ”* của con Hầu Tử này một phen.
(*đã giải nghĩa, từ thông dụng trên mạng, có nghĩa: mặc dù không hiểu là gì, nhưng cảm giác có vẻ rất lợi hại)
Che trán.
Bất đắc dĩ.
Giải thích:
- Người cười đến cuối cùng, mới tính là cười vui vẻ nhất.
Hầu Tử nhếch môi.
Mỉm cười rất khoa trương.
...
Trong tiệm thuốc ở cách vách tiệm sách.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Khánh và ông chủ Châu.
Lão đạo vốn chỉ đang ngây ngốc trợn trừng mắt mà nằm ở đó.
Ông ta lại nhiên lại bật cười “Ha ha ha ha ha”.
Cười.
Giống như một đứa thiểu năng vậy.

- Anh có biết người mà anh đang đối mặt, rốt cuộc là một nhân vật vĩ đại như thế nào không?
Khánh vừa mang theo ánh mắt sùng kính mà nhìn lão đạo, vừa nói với Châu Trạch.
Có thể nói.
Lúc trước, sau khi Vượn Bàn Sơn gánh mở Thiên Môn, lão đạo chạy hết một vòng trong phế tích tiên giới.
Trực tiếp kéo bóng đen – kẻ lúc đó vẫn còn mắc kẹt bên trong phế tích kéo dài hơi tàn – vào vòng fan.
Ông chủ Châu không trả lời.
Không có gì hay mà trả lời.
Không phải chỉ là một Phủ Quân thôi sao.
Là một người đã từng ăn dưa chung với Đệ nhất.
Và cũng là người đã từng đối quyền với Bồ Tát.
Trên phương diện này.
Sớm đã có thể không hề bận tâm nữa.
- Có thể đi theo ngài ấy, là vận may của anh, thật ra thì, tôi thực sự rất hâm mộ anh.
Ông chủ Châu lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, anh muốn biết rốt cuộc thì khi nào đám ba người Khánh kia có thể hoàn toàn áp chế được tên tiên nô thích nói nhảm này.
- Thật ra thì, rất nhiều thời điểm, tiên chỉ là một danh hiệu mà thôi.
Khánh sờ cái cằm non mềm mịn màng của mình một cái.
Tiếp tục nói:
- Mặc dù tiên đã đã bị chém đứt ở bên dưới một kia từ rất lâu trước đó rồi, chẳng qua chỉ là thiếu đi một đám người mang theo danh xưng chữ “tiên” mà thôi.
- Nhưng tiếp sau đó, từng người một, từng đám người một, những người mặc dù trên danh hiệu không có chữ “tiên” này, lại không thua kém gì tiên, sẽ từ từ hiện ra lần nữa.
- Vị nhân chủ ngày xưa kia, một kiếm chém xuống kia, chặt đứt sự bất tử của tiên, xác lập trật tự âm dương.
- Nhưng có thể ngay cả chính bản thân anh ta cũng không nghĩ tới.
- Những năm tháng sau khi anh ta chết đi.
- Vẫn sẽ có người tiếp tục truy cầu và đạt được sự sinh tồn đến vĩnh hằng.
- Không chết được.
- Vẫn luôn tồn tại.
- Không chết được.
- Vẫn luôn tồn tại.
- Chính là không chết được, đây không phải là tiên, vậy thì là cái gì?
Nói tới chỗ này.
Khánh đưa tay chỉ vào lão đạo.
Hỏi Châu Trạch:
- Anh cảm thấy thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận