Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1390: Chém Diêm La! (nhị) (2)

Mới vừa rồi anh ta còn nói muốn chặt đầu gà kết bái huynh đệ với đối phương.
Dở khóc dở cười nhất là.
Không quan tâm anh ta có thừa nhận hay không.
Mới vừa rồi, mặc dù anh ta chỉ là một cái loa mà thôi.
Lại có thể là thời khắc sáng chói nhất, đỉnh cao nhân sinh nhất trong kiếp này của An Bất Khởi anh ta!
Chỉ tiếc là ở lân cận không có ai quay khung cảnh vừa rồi lại, nếu không đem về làm xử lý hậu kỳ một chút, photoshop người đàn ông trung niên ở phía sau đi, hẳn là đáng để cho anh ta hồi tưởng thật lâu đúng không?
- Biết tại sao phải dùng anh tới truyền lời không?
Người đàn ông trung niên hỏi.
Luật sư An vẫn đang quỳ ở dưới đất.
Trợn mắt nhìn.
Lần này.
Anh ta không dám cợt nhả thêm chút nào nữa.
Hơn nữa.
Sau khi vượt qua được giai đoạn “dở khóc dở cười” kia.
Luật sư An chợt nhớ lại các loại biểu hiện “Tên chó đẻ khốn kiếp kia đã bị đánh ngã xuống đất” của bản thân lúc trước.
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh lan tràn từ xương sống đến khắp toàn thân.
Đây thật sự là.
Lão thọ tinh ăn cả đống thạch tín mà*!
(*Ý chỉ sợ sống quá thọ)
Nhưng vấn đề của người ta, bạn lại không thể không trả lời.
Lúc trước khi còn chưa biết thân phận, còn có thể hi hi ha ha, bây giờ, không thể nào nữa rồi.
Giống như lúc ở trong phòng tắm, tất cả mọi người đều toàn thân trần truồng, không có thân phận cao thấp sang hèn gì đó, nhưng đợi sau khi rời khỏi phòng tắm, mặc quần áo lên, thì sẽ cảm nhận sự khác biệt rõ ràng.
- Do ngài không muốn lộ diện sao?
Luật sư An trả lời mang tính thăm dò.
Sở Giang Vương lắc đầu một cái.
Sau đó đưa tay muốn đón lấy một chút nước mưa để rửa tay.
Đồng thời nói:
- Chẳng qua là ngại xui mà thôi
- Ồ, hóa ra là như vậy.
Đột nhiên.
Luật sư An sửng sốt một phen.
Bởi vì nước mưa mới vừa rồi vẫn còn đang đập ở trên người anh ta, ngừng rồi.
Giống như là trước đó bạn còn đang đi ở trên đường phố ồn ào náo nhiệt, kết quả đột nhiên mọi âm thanh đều bị ngăn chặn hết, loại này cảm giác chênh lệch này, khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cảm thấy rất không biết phải làm thế nào.
Chuyện càng khiến cho luật sư An khiếp sợ hơn là.
Trận mưa này, lại dừng lại ở ngay bên cạnh anh ta, đây là một loại hình ảnh chỉ trong thể xuất hiện trong mơ đi, bây giờ lại thực sự xuất hiện ở ngay trước mặt mình.
Không hổ là Diêm Vương.
Thật sự là quá trâu bò!
Luật sư An ngẩng đầu lên.
Muốn nhìn vị Sở Giang Vương này một chút.
Đồng thời theo thói quen muốn nịnh nọt một phen.
Nhưng miệng anh ta há ra một lúc.
Lại không phát ra được một từ nào.
Bởi vì anh ta nhìn thấy Sở Giang Vương – người mới vừa đón nước chuẩn bị rửa tay kia.
Lúc này trên mặt người ta cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Không phải là do vị đó làm ra?
Chẳng qua là.
Dù sao Sở Giang Vương cũng là Sở Giang Vương.
Từ ngàn năm nay.
Không biết đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn.
Anh ta có phần tự tin đó, cũng có phần khí độ đó.
Lúc này.
Sở Giang Vương đứng chắp tay.
Nghiêng người về phía trước.
Vị pháp thân của anh ta – kẻ đang tiếp tục siết bóng đen ở trong tay kia, cũng đứng chắp tay giống như vậy.
Xuất hiện một cách lặng yên không một tiếng động.
Lại có tư cách đối thoại lão Hầu Tử đang hấp hối.
Nghĩ đến.
Chắc cũng là một nhân vật cấp độ lão cổ hủ đi.
Trong khu rừng ở phía trước.
Có một bóng dáng đang chậm rãi đi ra.
Một tầng sương mù bao phủ ở trên gương mặt cùng với vóc người của đối phương.
Khiến cho người ta không nhận ra được thân phận của kẻ đó.
Nhưng luật sư An lại chợt rùng mình một cái.
Cảm giác này.
Khí tràng này.
Phong thái này.
Tôi đệt.
Là ông chủ lớn!
Giờ khắc này.
Luật sư An tập hợp dùng sức lực cực lớn của cả hai đời người.
Luật sư An không chút do dự đánh cược quá khứ, hiện tại cùng với cả tương lai của mình.
Luật sư An đứng lên.
Luật sư An đưa tay chỉ vào Sở Giang Vương ở trước mặt mình.
Luật sư An phẫn nộ đầy mặt.
Luật sư An lòng đầy căm phẫn.
Luật sư An mắng to:
- Hừ, loạn thần tặc tử, người người phải trừ diệt!
- Anh có biết tội hay không, ngụy vương Lệ…
...
Chuyện lão Hầu tử chết.
Chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với Châu Trạch.
Luật sư An không phải là người trong cuộc.
Cho nên không biết được.
Ít nhất.
Không thể nào nhạy cảm như vậy được.
Với Châu Trạch mà nói.
Sau khi anh thấy lão Hầu Tử xuất hiện, thì mới hiểu ra, cho nên vẫn luôn chờ đợi.
Bây giờ lão Hầu Tử đã chết, trước khi chết, đã đưa tất cả những gì còn sót lại của ông ta cho Châu Trạch.
Về phần, chỉ thẳng tên nói muốn Sở Giang Vương đi xuống cùng với ông ta, bởi vì ông ta sợ tối, thật ra chẳng qua là thuận tay mà làm thôi.
Muốn long mạch này, thì phải qua được cửa ải này của Sở Giang Vương.
Nhưng những chuyện này.
Luật sư An đều không biết.
Luật sư An chỉ biết là.
Với trạng thái hiện tại của ông chủ lớn.
Không thể chơi Diêm Vương được.
Cho nên.
Đây mới gọi là đánh cược!
Làm thiểm cẩu cũng phải cần có kỹ thuật, không thể nghi ngờ là luật sư An đã đạt tới cảnh giới cao nhất, đã đạt đến cấp độ chỗ cao vô cùng lạnh lẽo, cô đơn như tuyết của giới thiểm cẩu rồi.
Đã dựng nên một tòa tượng đài trong giới thiểm cẩu rồi!
Sở Giang Vương sửng sốt một chút.
Nhất là cái danh hiệu “Ngụy Vương Lệ” kia.
Càng khiến cho anh ta có chút kinh ngạc.
Nước mưa đã dừng lại, nhưng anh ta vẫn chủ động đưa tay đón lấy một ít nước mưa để rửa tay của mình.
Về phần An Bất Khởi ở sau lưng.
Sở Giang Vương vẫn cảm thấy anh ta rất thú vị.
Thú vị đến mức khiến cho Sở Giang Vương cũng muốn thay đổi chủ ý.
Muốn mở đầu của luật sư An ra.
Sưu hồn tìm hiểu một phen.
Xem thử một chút xem còn có thứ gì càng thú vị hơn nữa hay không.
Động tác rửa tay này, khiến cho Châu Trạch cảm thấy rất thân thiết.
Đương nhiên, thân thiết là chuyện của thân thiết, nhưng đối với người mắc bệnh thích sạch sẽ mà nói, chứng thích sạch sẽ của bản thân thì sẽ gọi là thích sạch sẽ, còn người đối diện thích sạch sẽ thì chính là… chứng ám ảnh cưỡng chế.
- Vị này là?
Sở Giang Vương mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận