Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 629: Bí tàng của ông chủ Châu!!! (1)

Lại đợi thêm chừng nửa giờ.
Mấy tên tuần kiểm đứng phía trước nhất bỗng nhiên tập thể quỳ sát xuống.
Hai tay chống lên.
Cung kính nói:
- Bái kiến đại nhân!
Ba trăm quỷ sai ở đây lập tức sửng sốt.
Sau đó tập thể quỳ một gối xuống.
Chính chủ.
Vị đại nhân vật tổ chức lần huấn luyện này.
Rốt cục cũng ra sân.
Châu Trạch cũng quỳ xuống, nhưng vẫn cố ý ngẩng đầu len lén nhìn về phía trước.
Kết quả không phát hiện người.
Sau đó.
Ánh mắt anh hướng lên trên.
Không trung.
Có một người đàn ông trung niên mặc quan phục màu vàng, đầu đội phương quan.
Một tay cầm bút.
Một tay cầm sách.
Từ bầu trời chậm rãi đi xuống.
Mỗi một bước hạ xuống.
Phảng phất như đang giẫm lên tâm khảm của đám người phía dưới.
Rất nhẹ.
Cũng rất hữu lực.
Có thể là áp lực do chính ông ta mang tới.
Cũng có thể là bóng ma do danh hiệu "phán quan" này mang đến.
Nói chung.
Đám người phía dưới.
Vốn đám quỷ sai đang có ý đồ len lén ngẩng đầu nhìn lên.
Cả đám đều phải cúi đầu.
Giống như bị người đặt tay ngay trên đầu.
Dùng sức đè nó xuống vậy.
Lão Trương không chịu nổi mà cúi đầu, nghiêng mặt qua, nhìn ông chủ bên cạnh một chút.
Phát hiện ông chủ đã sớm cúi đầu nghiên cứu rau cải trắng đặc sản trên đất địa ngục.
- ... ... - Lão Trương.
Bút và tập va chạm.
Vậy mà lại phát ra tiếng chuông.
Trong lúc nhất thời.
Đám người chỉ cảm thấy nội tâm một mảnh trống vắng.
Phảng phất như tất cả bụi bậm đã bị trừ khử.
Châu Trạch liếm môi, chỉ cảm thấy nếu vị phán quan này chạy tới nhân gian, bắt đầu làm các loại hạng mục như Tiễn bảo hay Siêu dự án 101.
Nhất định sẽ vô cùng thành công.
- Đứng lên đi.
Lục phán mở miệng.
Đám người chậm rãi đứng lên.
Động tác của mọi người đều rất chậm.
Châu Trạch là người cuối cùng đứng lên, bởi vì anh phát hiện dường như rau cải trắng trên đất đã có hiện tượng bị mọt ăn.
Địa ngục cũng có côn trùng có hại sao?
- Hôm nay, tôi gọi các người tới đây chỉ vì một việc.
- Tôi cần người.
- Tôi cần người của riêng tôi.
- Tôi cần người ưu tú.
- Tôi có thể đồng ý cho các người quan to lộc hậu.
- Tôi sẽ cho các người có cơ hội một bước lên trời.
- Hôm nay, chuyện các người phải làm.
- Chính là.
- Hiển lộ ra mặt ưu tú của các người ngay trước mặt tôi!
Rất thẳng thắn, cũng rất trực tiếp, hoàn toàn đi thẳng vào vấn đề.
Châu Trạch vốn còn tưởng vị Lục phán này muốn cùng mọi người nhìn lại thành quả năm năm phát triển của địa ngục..
Sau đó lại cùng nhau hy vọng về một bản kế hoạch phát triển âm ty tốt đẹp trong tương lai.
Kéo cả Địa Tạng Vương Bồ Tát và Thập Điện Diêm La, không đúng, là Cửu Điện Diêm La ra ngoài, ca công tụng đức một phen, sau đó lại nói chính sự.
Không nghĩ tới.
Người ta còn rất dứt khoát.
Ý đại khái chính là.
Tôi có tiền.
Tôi muốn chiêu binh mãi mã!
Hơn nữa.
Lúc vị Lục phán này nói chuyện, dường như còn mang theo một loại vận luật đặc thù, dường như có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của người khác. Nói chung, Châu Trạch phát hiện lão Trương bên cạnh mình đã có chút hổn hển.
Chậc chậc.
Vì sao mình không bị ảnh hưởng?
Xem ra mình có thể nhìn thoáng được.
Công danh lợi lộc.
Chỉ như bụi đất..
Vẩy ít nước.
Không đáng nhắc tới.
Mấy vị tuần kiểm đứng phía sau Lục phán, tổng cộng là năm tuần kiểm, ăn mặc rất thống nhất, đều là kiểu trang phục thời cổ đại, nhưng lại có màu sắc khác nhau.
Điều này không khỏi khiến Châu Trạch hoài nghi thẩm mỹ của vị Lục phán này.
Thuộc hạ của ông ăn mặc đủ loại màu sắc như vậy.
Là đang cos tiên nữ bay trên trời sao?
- Phía trước là một cổ tích nổi danh ở địa ngục.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát từng tới đây phúng viếng.
- Thập Điện Diêm La đại nhân đều từng tiến vào trong đó.
- Trên tuần kiểm.
- Dường như không người nào chưa từng vào đây.
- Năm đó.
- Ở đây tràn đầy cấm chế.
- Nhưng cấm chế kinh khủng nhất đã sớm bị lịch đại tiên nhân phá trừ.
- Phần lớn trân phẩm được tích chứa bên trong cũng đã bị tiền nhân lấy đi.
- Nhưng ở đây còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
- Còn rất nhiều trân bảo thất lạc.
- Đương nhiên.
- Còn rất nhiều nguy hiểm ngoài dự đoán của mọi người.
- Hôm nay.
- Tôi mở cửa chính, cánh cửa có thể tiến vào mảnh phế tích này cho các người.
- Tôi cũng cho các người bảy ngày.
- Bảy ngày sau.
- Tôi sẽ lần thứ hai mở cửa ra!
- Các người đứng trước mặt tôi.
- Biểu diễn thứ các người đoạt được.
- Có thể là cảm ngộ.
- Cũng có thể là trân bảo.
- Hay hoặc giả là cơ duyên của các người.
- Mặt khác.
- Nhắc nhở các người một câu.
- Mắt âm ty thực sự không chỗ nào không có.
- Nhưng trong này.
- Lại là một trong số ít nơi âm ty không cách nào thấy rõ!
Nghe được câu này, ánh mắt Châu Trạch lập tức đọng lại.
Hơn nữa sắc mặt không ít quỷ sai cũng bỗng nhiên biến đổi.
Câu nói này ẩn ý là.
Ở bên trong.
Đám quỷ sai có thể tranh cướp lẫn nhau, đánh giết lẫn nhau.
Mà không cần lo lắng bị âm ty sử phạt!
Thật ác độc.
Trong lòng Châu Trạch cảm khái.
Lấy tính mạng của ba trăm quỷ sai đến đại lãng đào sa (1).
(1) Đại lãng đào sa (sóng lớn đào cát): thành ngữ chỉ việc thông qua không ngừng tuyển chọn đào thải mà chọn ra những cái tốt nhất.
Muốn xây dựng lại cửu điện chỉ cần một nhóm nòng cốt.
Cho nên.
Ông ta thực sự không ngại bởi vậy mà chết đi vài quỷ sai.
Trên thực tế, đối với tầng lớp cấp cao âm ty, quỷ sai thực sự chỉ là vật tiêu hao, hơi có ý giống ngụy quân năm đó.
Phương thức hành động của Lục phán thực sự rất dứt khoát.
Nói xong nội dung thí luyện.
Ông ta trực tiếp xoay người.
Hai tay chống ra.
Chỉ nghe "oanh" một tiếng.
Cửa cung điện phía trước.
Vào lúc này bị đẩy ra một cách chậm rãi.
Chẳng qua cánh cửa này không hoàn toàn mở rộng ra.
Chỉ mở ra một lỗ hổng nhỏ dài hai mét.
- Vào đi thôi.
Lục phán thúc giục nói.
- Đi vào!
Năm tên tuần kiểm chia ra hai bên.
Như người chăn dê chuyên chăn dê giúp địa chủ.
Một đám quỷ sai.
Đứng xếp hàng.
Như đám dê quay về chuồng.
Ngoan ngoãn đi vào trong.
Be be...
Châu Trạch đưa tay kéo lão Trương, ra hiệu cho lão Trương theo sát bản thân mình.
Rất có thể bên trong sẽ rất loạn.
Dựa theo lời vị phán quan kia giới thiệu khi trước.
Hẳn trước đây cung điện này là phủ đệ của một đại nhân vật.
Sau đó đại nhân vật vẫn lạc.
Sau đó nữa, các đại nhân vật khác đều thích tới nơi này tìm vận may.
Hóa giải cấm chế.
Thứ có thể dời đi đều đã bị bọn họ dời đi.
Đại nhân vật cướp cá lớn.
Tiểu nhân vật cướp cá nhỏ.
Ba trăm tên quỷ sai cạnh mình.
Đi vào hẳn chỉ có thể tìm sinh vật phù du.
Sau khi đi vào cửa chính.
Phạm vi nhìn trước mắt trở nên rộng mở trong sáng!
Đập vào mắt.
Là một mảnh quảng trường thê lương.
Có chút hư hại, có chút cổ xưa.
Nhưng bạn vẫn có thể tưởng tượng được sự uy nghiêm và cảm giác áp bách năm đó.
Khó có thể tưởng tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận