Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1603: Kẻ thế mạng (1)

Người chơi bình thường sẽ không chịu sự ảnh hưởng của trình tự này, bởi vì mọi người đều không sống được quá lâu, đều không chơi được quá lâu.
Luôn có người mở tài khoản mới, luôn có người hủy tài khoản, nhưng vẫn luôn thuộc về một loại trạng thái cân bằng động.
Mà đối tượng của quy tắc này, chính là những người chơi “bật hack” vẫn luôn nghĩ hết biện pháp tìm chỗ sơ hở của trò chơi nhưng một mực không chịu xóa tài khoản đến mức đã bắt đầu phá hư sự cân bằng của trò chơi kia.
Giải Trãi giống như Doanh câu, cũng thuộc về loại này, mặc dù Giải Trãi vẫn luôn đang “treo máy”.
Mà Doanh câu.
Có lẽ, cũng coi như là “tài khoản cương thi” theo nghĩa đen đi.
Vì đối phó với trận “đại thanh tẩy” của hệ thống trò chơi lần này.
Giải Trãi đã đi lên con đường “tôi đã giết chết chính tôi rồi”.
Bạn có thể nói là tương tự với việc xóa những tài khoản trong trò chơi mà thôi, nhưng lại có thể chuyển hết tất cả mọi trang bị cùng kỹ năng chuyển lên một tài khoản mới.
Bất luận là người chơi mới nào, lấy được truyền thừa của anh ta, anh ta sẽ lập tức đoạt lấy.
Rốt cuộc thì Hoàng Đế đã chết, cuối cùng thì quy tắc là vật chết, cũng đều phải cứng nhắc, cho nên Giải Trãi có thể dựa vào chuyện này mà nhảy ra khỏi kiếp số đó.
Đương nhiên, một cách giải thích hợp lý hơn, là Giải Trãi đã biến bản thân thành một NPC.
Chính là cái loại lão gia gia đứng ở cửa của thôn tân thủ, có người chơi nào tới thì ông ta cũng bảo ra ngoài thôn đánh quái hoang dã hoặc là thu gom rơm rạ gì đó đấy.
Cho dù máy chủ này có nguội lạnh, cho dù đã không có tài khoản mới vào thôn tân thủ nữa, cho dù là những nước bên ngoài chiến đấu đến khốc liệt thế nào, lão gia gia NPC này cũng vẫn sẽ luôn đứng ở cửa thôn, ánh mắt thâm thúy, mặt mỉm cười mà nhìn về phương xa.
Mà vấn đề lúc này chính là, sau đó không lâu, nhất định sẽ đến phiên Doanh câu phải xóa tài khoản, nên làm cái gì đây?
Lúc này, đi thảo luận nếu như Doanh câu chết thì bản thân có thể sống được hay không, thật ra thì cũng không có ý nghĩa gì, cũng quá tổn thương tình cảm đi.
Mặc dù tai họa đến nơi mỗi người tự bay vốn là trạng thái bình thường.
Nhưng cũng không tiện nói thẳng ngay mặt như vậy.
Quan trọng nhất là, từng bước một đi tới hôm nay, tới cục diện như ngày hôm nay, không phải nói Doanh câu chết thì những người khác vẫn có thể như trước.
Cũng không phải bạn muốn về quê sống ẩn là có thể về quê sống ẩn, mặc dù rất tổn thương tình cảm, nhưng nếu thật sự không còn Doanh câu nữa, quay đầu lại, trong tiệm sách còn có thể sót lại được bao nhiêu người, thật sự vẫn rất khó nói được.
Bản thân vất vả cực khổ mới nhặt được đồ từ bên ngoài về, cái loại hạnh phúc tích lũy mà anh vừa mới thu gom được kia, còn chưa hưởng thụ được bao lâu, thì đã hóa thành lâu đài trên không, thổi một cái thì sẽ tiêu tán ngay lập tức.
- Không đúng, anh đã có phương pháp rồi, phải không?
Châu Trạch nhìn về phía Doanh câu.
Lần này Doanh câu kéo anh vào sâu trong linh hồn, hẳn không chỉ đơn thuần là làm một buổi phổ cập khoa học cho anh sau đó lại tố khổ một chút, rồi nói lời từ biệt một chút, và rồi bắt đầu tắm rửa thay quần áo khác chuẩn bị chờ chết.
Chờ chết, vẫn luôn không phải là tính cách của Doanh câu.
Ừm, anh ấy không thích chờ chết, anh ấy thích tìm chết.
- Có một biện pháp. - Doanh câu nhìn Châu Trạch nói.
Thật ra thì, rất khó có ai có thể đọc hiểu tâm trạng Doanh câu hiện tại.
Bởi vì chính anh ấy cũng từ chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, bản thân lại sẽ cần đến sự giúp đỡ của chó nhà mình.
Theo lý thuyết, trước đây muốn chó giữ cửa nhà mình tìm đồ ăn cho mình, chuyện này cũng tính là bình thường đi.
Nuôi một con chó săn còn có thể giúp săn thú một chút, đúng không?
Nhưng lần này lại không giống, bởi vì trận nguy cơ lần này, nếu như là lúc anh ấy vẫn còn ở thời kì sung mãn thì cũng còn tốt, lợi hại giống như năm đó khi chém mười ngón tay, cũng chỉ là một cơn sóng mà thôi, cho dù đổi đối tượng thành quy tắc do Hoàng Đế lưu lại, cũng không thấy lợi hại hơn bao nhiêu.
Nhưng mà, hiện tại, anh ấy thực sự không có cách nào phá game được.
Giống như tưởng tượng trong lòng Châu Trạch vậy, anh ấy có thể tự mình không muốn sống, có thể tự mình đi chết, chủ động đi tìm chết, nhưng không muốn bị người khác xem như rác, quét cây chổi một trận là đã bị quét vào trong thùng rác như thế.
Cho dù, người này, có là Hoàng Đế đi nữa.
- Biện pháp gì, anh nói đi chứ, đừng khách khí, hai chúng ta ai hơn ai chứ.
Châu Trạch ngồi xếp bằng ngồi xuống, biểu cảm thoải mái, thần thái như thường.
Giải thích đầy đủ cho thứ gọi là “giẫm lên mặt mũi”.
Thật ra thì, ngày thường ông chủ Châu cũng không ngây thơ như vậy, nhưng còn phải xem đang đối mặt với người nào chứ, cho dù là những đại lão xã hội đen ở bên ngoài chém người không chớp mắt nhưng khi về nhà cũng có thể sợ vợ nhà mình mà.
Mà đối với ông chủ Châu mà nói, thỉnh thoảng khiêu khích Thiết hàm hàm một chút, thật sự là rất thú vị và hấp dẫn đó.
- Có người, vào rất lâu trước đây, đã chuẩn bị làm như vậy rồi.
Doanh câu mở miệng nói.
- Ai vậy? - Châu Trạch hỏi.
Thật ra thì, nhân vật lớn mà ông chủ Châu biết cũng chỉ có bấy nhiêu.
- Ngay ở trong tiệm sách của anh.
Châu Trạch sửng sốt một phen:
- Lão đạo?
Doanh câu thầm chấp nhận.
- À...
Trong một khoảnh khắc.
Châu Trạch bỗng nhiên hiểu rõ ra.
Tại sao một năm trước, khi ở trong giếng cạn ở địa ngục, Đệ nhất lại đắc ý mà khen ngợi đời sau nhà mình thông minh ở trước mặt Doanh câu.
Tại sao lúc trước lão đạo có thể không chớp mắt một cái nào mà đã vứt bỏ cơ nghiệp truyền đời của Phủ Quân nhất mạch.
Nhưng mà…
- Không đúng, hẳn là lão đạo chưa đến loại cấp bậc lão bất tử như các người chứ?
Lời này thô nhưng thật, lão đạo là Phủ Quân đời cuối cùng, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng so sánh với mấy người vẫn còn sống sót qua ngày từ thời kỳ Thượng Cổ như Doanh câu Hạn Bạt Giải Trãi, lão đạo thật sự trẻ tuổi non mềm đến mức có thể véo ra nước đó.
Theo đạo lý, ông ta vẫn chưa tới lúc phải lo lắng đến những chuyện kiểu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận