Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 549: Bữa tiệc lớn

Cuối cùng, Trương Yến Phong vẫn không tìm được thi thể hòa thượng chốc đầu, điều này khiến Châu Trạch có chút mất hứng, khi ngồi xe trở về, sắc mặt anh rất bình tĩnh.
- Ông chủ, nói không chừng thi thể kia thật sự bị nước sông cuốn đi rồi cũng nên? Người có thể đã chết tới không thể chết thêm lần nữa.
Bạch Oanh Oanh thấy tâm tình của ông chủ không tốt, mở miệng an ủi.
- Đúng vậy, phần lớn nhân vật phối hợp diễn trong phim kinh dị ngay từ đầu cũng đều nghĩ như vậy, đến cuối cùng bọn họ gần như đều chết hết.
Châu Trạch đáp lại nói.
- ... ... - Bạch Oanh Oanh.
Sau khi nghe được chuyện bản thân mình hôn mê từ trong miệng Oanh Oanh, Châu Trạch vẫn luôn canh cánh trong lòng việc hòa thượng chốc đầu "chết không thấy xác".
Có lẽ.
Dưới cái nhìn của người thường.
Cho dù lão ta còn sống, tạm thời không nói tổn thương nguyên khí nặng nề, cho dù hồi phục xong cũng chỉ là một thủ hạ bại tướng mà thôi.
Nhưng Châu Trạch rõ ràng, hòa thượng chốc đầu đã bị mất tín ngưỡng, một người kiên định với tín ngưỡng, sau khi tín ngưỡng tan vỡ, người đó sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào đây?
Này giống lưu lại một con chó hoang mất dây xích trong góc phòng u ám ở vùng đất hoang, mùi vị này thực sự khiến người khó chịu.
Muốn trách chỉ có thể trách doanh câu.
Có thể dưới cái nhìn của tên kia.
Thứ có thể khiến anh ta hứng thú chỉ là Phật có thể sẽ xuất hiện, cho nên thằng này vì bày ra tư thái BOSS, cơ hồ ép khô thân thể ông chủ Châu.
Nếu như lúc đó tên kia có thể ra thêm vài chiêu, triệt để đấm hòa thượng chốc đầu thành bùn nhão, không phải có thể bảo đảm an toàn triệt để sao?
Vì sao trước đây mình không nhìn ra con hàng doanh câu này còn có một mặt chuuni như thế?
Trước đây, phàm là có thế lực từ địa ngục đi ra, anh ta đều hoàn toàn không lên tiếng, cho dù mình có gọi anh ta cỡ nào anh ta cũng sẽ không đi ra.
Lần này sao anh ta chơi đùa high như thế?
Không cố kỵ gì?
Nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy như vò đã mẻ lại sứt.
Chẳng lẽ lúc trước mình đã khiến anh ta bị kích thích quá?
Lần sau bản thân mình nên nhẹ nhàng với anh ta một chút?
Châu Trạch cảm thấy buồn cười.
Con hàng này đã sống hơn mấy ngàn tuổi rồi.
Thời kỳ phản nghịch còn chưa qua?
Không đúng, anh ta chơi đùa thế nào cũng tùy anh ta, dù sao khi đó mình cũng đã hôn mê rồi, anh ta không ra tay cả hai đều phải chết, nhưng công việc giải quyết hậu quả này anh ta làm quá kém đi?
Thật ra.
Về điểm này, Châu Trạch đã oan uổng cho doanh câu.
Lúc đó doanh câu hổn hển, thật ra đã định biến hòa thượng chốc đầu thành cương thi, nhưng thời gian của anh ta không đủ, vì thế anh ta lại lâm vào ngủ say.
Mà hôm nay.
Thuộc hạ bên cạnh Châu Trạch.
Oanh Oanh rất suy yếu, luật sư An và lão đạo còn đang ngủ, thiếu nữ ngăm đen đã bị bản thân nắm tử huyệt thì gãy hai chân, lão Trương lại chỉ là một tên cảnh sát bình thường.
Không có người nào thích hợp để anh phái đi, lần theo dòng nước tìm kiếm hòa thượng chốc đầu.
Hiện tại tìm khách sạn ở phụ cận, đặt mấy gian phòng, sắp xếp cho mọi người trước rồi tính.
... ...
Ngày mai, giữa trưa.
Luật sư An nằm trên giường, mở mắt ra.
Sau đó bản năng khiến anh ta ôm trán của mình.
Chuyện gì xảy ra?
Tửu lượng của mình kém thành bộ dáng này sao?
Nhìn bốn phía chung quanh một chút.
Luật sư An xuống giường, nhìn thấy lão đạo nằm trên giường đối diện.
Lão đạo mặc quần cộc.
Hai bắp đùi đầy lông.
Sáng sớm, thoạt nhìn có chút cay mắt.
- Này, tỉnh.
Luật sư An đưa tay đẩy lão đạo.
Lão đạo "ừm" một tiếng, nghiêng người sang, dùng sức kẹp chăn vào giữa hai chân.
Tiếp tục ngủ.
Luật sư An vừa đấm đầu vừa đi vào phòng vệ sinh, vọt vào tắm.
Chờ khi anh ta đi ra thì.
Lão đạo cũng đã từ trên giường ngồi dậy.
Ánh mắt có chút dại ra.
- A a... ...
Lão đạo duỗi lưng một cái.
- Hôm qua bần đạo uống say, ngủ thiếp đi?
- Ông say là bình thường, tôi say mới không bình thường.
Luật sư An tức giận liếc lão đạo, chắc chắn tối hôm qua đã xảy ra chuyện rồi, nếu không, chỉ uống chút rượu đã có thể khiến mình ngủ say như thế, đoạn thời gian trước bản thân mình hà tất gì phải chịu dằn vặt vì không cách nào ngủ được?
- Cốc cốc cốc.
Cửa bị gõ, đứng ở phía ngoài là Oanh Oanh.
- Ông chủ để tôi tới hỏi hai người tỉnh chưa.
- Tỉnh rồi.
Luật sư An bắt đầu mặc quần áo, không đi mở cửa.
- Vậy xuống ăn cơm đi, ông chủ đang chờ phía dưới.
... ...
Khách sạn này có đẳng cấp rất cao, tập hợp nhiều loại phục vụ nghỉ ngơi ăn uống, lão đạo cũng rửa mặt sau đó theo luật sư An cùng đi ra, tới ghế lô dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên.
Trong ghế lô, Oanh Oanh ngồi bên người ông chủ, bên cạnh còn có một thiếu nữ đen, mặt khác, Trương Yến Phong đã thay thường phục cũng ngồi ở đàng kia, bên cạnh Trương Yến Phong còn có tiểu Hầu Tử đang ngó dáo dác.
- Oa, nhiều món ăn như vậy sao.
Lão đạo nhìn hải sản đầy bàn, có thể nói là tràn đầy một bàn lớn, ở vị trí chính giữa còn có một mâm cua đồng thật lớn, khiến người có chút không dám tin tưởng.
Lần này ông chủ hào phóng như vậy?
Luật sư An lại cắn răng.
Khi mặc quần áo.
Anh ta không thấy ví tiền của mình.
- Ừ, ví tiền của anh.
Châu Trạch vứt một chiếc bóp da xuống đối diện.
Luật sư An không nói gì, ngồi xuống, lấy ví tiền về, sau đó lại bưng nước trà trước mặt lên, uống một hớp lớn.
Lão đạo cũng ngồi xuống theo, tiểu Hầu Tử lập tức nhảy tới trên đùi lão đạo.
- Tối hôm qua làm sao vậy?
Luật sư An hỏi.
- Hỏi cô ta.
Châu Trạch đang ăn cua đồng dưới sự hỗ trợ của Oanh Oanh.
Luật sư An thấy Châu Trạch hưởng thụ bừa bãi như thế lại có chút ước ao, nhất định là anh đã uống dịch hoa bỉ ngạn trước khi hưởng thụ mỹ thực.
A.
Không đúng.
Luật sư An chợt phát hiện vậy mà trước mặt mình cũng để một lọ dịch hoa bỉ ngạn.
Mặt trời mọc từ đằng tây sao!
Sắc mặt luật sư An chợt biến đổi,
Lập tức siết chặt dịch hoa bỉ ngạn trong tay, sau đó như sợ bị Châu Trạch đòi về, anh ta lập tức mở ra uống hết.
Ngay sau đó.
Anh ta nhanh chóng bắt lấy hai con cua lớn đặt trước mặt mình.
Một bàn người.
Đều đang ăn.
Ngay cả thiếu nữ đen kia cũng có thể đang ăn, không có chút thất lạc vì thân phận thay đổi, khác biệt như lòng sông so với mặt biển, cũng không đau khổ vì hai chân không cách nào đi lại, vẫn cười vẫn uống vẫn ăn, khi gọi món ăn cô ta còn yêu cầu Châu Trạch gọi cho mình một bình rượu Ngũ Lương.
Người làm ruộng có năng lực thừa nhận cực khổ thật sự mạnh mẽ.
Cắn chân cua, lúc này luật sư An mới hỏi: - Hôm qua có chuyện gì xảy ra?
Thiếu nữ đen không để ý tới anh ta.
- Nói.
Châu Trạch cảnh cáo nói.
Thiếu nữ đen gật đầu, kể lại đầu đuôi sự tình tối hôm qua một lần.
Nghe được chuyện này, luật sư An và lão đạo sửng sốt một chút.
Không ngờ tối hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện đặc sắc như thế.
Vậy mà hai người bọn họ lại nằm ngủ ngon ngay bên cạnh?
Con mẹ nó.
Phật cũng thiếu chút nữa xuất hiện?
- Chờ chút.
Luật sư An bỗng bắt được trọng điểm.
- Ý của cô là cô có thể trồng hoa bỉ ngạn này?
- Có thể.
- Ha ha.
Luật sư An cười một cách rất mất hình tượng, xoa xoa đôi bàn tay: - Cần gì sao?
- Vong hồn.
- ... ... - Luật sư An.
Cái giá này hơi cao một chút.
Vong hồn là tích điểm, tích điểm là sự nghiệp.
Sự nghiệp đổi lấy ham muốn ăn uống.
Nghĩ như thế nào cũng thấy quá phá của.
- Nếu không nghĩ tới chuyện trồng diện tích lớn, có thể không cần vong hồn, chỉ cần một số phân đặc thù. - Thiếu nữ ngăm đen nói.
- Khó tìm không?
- Không khó tìm.
- Không khó tìm vì sao trước đây cô lại đi tìm vong hồn khắp nơi để trồng?
- Anh đã từng trồng đồ ăn chưa?
- Ừm?
Khi luật sư An còn sống là công tử ca, vốn là kẻ chẳng phân biệt được ngũ cốc.
- Tôi nói là trò chơi.
Thiếu nữ tiếp tục nói.
- Trò chơi?
- Mở rộng diện tích trồng trọt vốn là thiên tính của con người.
Thiếu nữ ngăm đen liếm môi, lại bưng chén rượu lên uống một ngụm rượu.
- Người Trung Quốc trời sinh đã khát vọng trồng gien.
- Nói cách khác, trước đây cô mở rộng diện tích trồng trọt ở khắp mọi nơi, thật ra chỉ vì tìm cảm giác thỏa mãn cho mình?
- Đúng vậy.
- Không có tác dụng gì khác?
- Đúng vậy, quá trình gieo và thu hoạch vốn là một loại quá trình khiến bản thân thỏa mãn và có cảm giác thành tựu, tôi muốn nhiều hoa bỉ ngạn như vậy làm gì? Sau khi thu hoạch cơ bản đều chồng chất tới thúi hư.
- ... ... - Luật sư An.
Dưới sự hầu hạ của Bạch Oanh Oanh.
Châu Trạch đưa gạch cua đã được chấm một ít nước chấm Trấn Giang vào miệng, nhai nuốt lấy.
Đồng thời còn chỉ vào luật sư An nói:
- Lão An, chờ chuyện nơi đây kết thúc, ông hãy theo cô ta đi ra ngoài, thu hồi hết tất cả hoa bỉ ngạn còn ở bên ngoài về đây.
Một vườn hoa Thông Thành đã đủ cho mọi người trong phòng sách ăn uống lâu như vậy, cộng thêm tồn kho ở những địa phương khác, nói chung, sau này mọi người trong phòng sách có thể thoải mái ăn uống như vũ bão.
Thậm chí, ngay cả ba quỷ sai bên ngoài cũng có thể được Châu Trạch tặng cho một chút. Trước kia tài nguyên khan hiếm, hiện tại cái đồ chơi nhỏ này không thiếu, kiểu gì lãnh đạo là Châu Trạch cũng phải gửi ít phúc lợi cho thuộc hạ nhân viên đúng không?
- Được, không thành vấn đề.
Trong chuyện này, luật sư An có năng lượng chủ động rất mạnh.
Hơn nữa.
Chuyện luật sư An phải suy tính càng nhiều hơn, dịch hoa bỉ ngạn là "tiểu hoàng ngư" trong việc giao tế với các quỷ sai. Sau này, dựa vào nó, anh ta hoàn toàn có thể bện ra một mạng lưới quan hệ mạnh mẽ. Đương nhiên cũng không thể tặng quá nhiều, nếu không một khi tin tức lộ ra ngoài, trồng hoa bỉ ngạn ở dương gian vốn là tội lớn.
Rốt cuộc cũng là người từng lăn lộn trong thể chế, trong đầu ngoài quan hệ vẫn là quan hệ.
- Đúng rồi, tối hôm qua Vương Kha lại tới phòng sách, lão Hứa tiếp anh ta, đối với chuyện con gái anh ta mất tích, anh ta rất gấp.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Ừm, ông lão kia đâu? - Luật sư An hỏi.
- Ở nơi này đây!
Bạch Oanh Oanh chỉ chỉ vào rương hành lý bên cạnh.
- Đi, đợi lát nữa tôi phải đi thẩm vấn lão ta.
- Có muốn tôi đi cùng anh không?
Trương Yến Phong hỏi.
Anh ta là cảnh sát hình sự.
Chuyện tra hỏi anh ta rất giỏi.
Luật sư An lắc đầu, tiếp tục cắn càng cua của mình, nói:
- Không cần, biện pháp tra hỏi của anh quá văn minh.
Trương Yến Phong cười cười, không nói thêm gì nữa.
- Đúng rồi, cô tên gì?
Luật sư An chỉ vào thiếu nữ đen hỏi.
- Chân Mỹ Lệ.
- Trùng hợp như vậy sao, tôi có một người bạn tốt tên Chân Quá Lệ.
Ăn no nê xong.
Luật sư An từ trên ghế đứng lên.
Đi tới bên cạnh rương hành lý.
Ăn uống no đủ, nên làm chính sự.
Đặt ngang rương hành lý xuống đất.
Bên trên còn dán băng dán.
Xé băng dán, mở khóa kéo.
Bên trong là ông lão gầy như que củi kia, vẫn không nhúc nhích.
Luật sư An đưa chân đạp lão ta một cái.
- Này, tỉnh, đừng giả bộ chết.
Ông lão vẫn không nhúc nhích.
Luật sư An lại đạp một đạp.
- Tỉnh, tới lúc rời giường rồi.
Ông lão vẫn bất động như trước.
Lúc này.
Tất cả mọi người trên bàn đều đặt thức ăn trong tay xuống, nhìn về phía bên này.
Luật sư An có chút không dám tin nhìn về phía Châu Trạch.
Tay chỉ rương hành lý trên đất.
- Ông chủ.
- Lão đầu này.
- Hình như đã chết thật rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận