Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1173: Chân thực như thế (3)

Hệ thống âm ti, trên quỷ sai là bộ đầu, trên bộ đầu là tuần sứ, trên tuần sứ là phán quan, nhưng khoảng cách từ phán quan đến diêm la, cũng là một khoảng cách rất lớn, tuy đều gọi là phán quan, nhưng trong đó cũng có sự phân chia.
Nhưng cô bé con ở trước mắt này, nếu như thật sự là đại lão của đội cấp độ Ất mà nói, ít nhất, cấp bậc cũng là một phán quan chứ?
Cô bé con đi rất chậm, nhưng kéo dài khoảng cách rất nhanh, điều này làm cho đám người Châu Trạch ở phía sau cần chạy theo mới đuổi kịp.
Sau đó.
Mọi người đi tới vườn hoa ở cửa của khu dân cư kia.
Lúc này.
Vòng ngoài của khu dân cư hoàn toàn bị quỷ khí bao trùm.
Bên trong cũng có không ít người dân đang ở nhà, nhưng hiện tại, bọn họ đã tương đương với người bị ngăn cách tất cả mọi cảm giác rồi, không cảm giác được một chút nào về những chuyện đang phát sinh ở bên ngoài, dù là gặp được, cũng sẽ “cho là” không nhìn thấy.
Trong vườn hoa ở trước khu dân cư.
Có một thi thể nữ không đầu đứng ở đó.
Giống như một bức tượng điêu khắc, đứng sừng sững ở nơi này, ở dưới chân, còn có mạng nhện rải rác.
Ánh mắt của bé gái liếc nhìn thi thể nữ một cái.
Khẽ mấp máy môi.
Không nói lời nào.
Nhưng ông chủ Châu vẫn chú ý đến khẩu hình miệng của cô ta: “Phế vật”.
Cô bé con chậm rãi ngẩng đầu.
Phía trên.
Bỗng nhiên có một luồng cương khí cuồng bạo truyền tới.
Theo sát phía sau.
Là bóng dáng của một người phụ nữ trưởng thành đập xuống.
- Ầm!
Tiếng ngã đó nghe cực kì vang dội.
Khóe miệng ông chủ Châu giật một cái, là Phùng Tứ.
Lúc này, Phùng Tứ rất thảm.
Trên ngực máu chảy ồ ạt, sắc mặt trắng bệch, vị trí trái tim, thỉnh thoảng có khói đen tràn ra, hiển nhiên, linh hồn cũng đã bị thương nặng.
Nếu như thế này cũng không tính là yêu… (bài hát của Trương Học Hữu)
Trong lòng ông chủ Châu bỗng nhiên nghĩ tới những lời này.
Đây cũng không phải là mấy ông thần não tàn như trong phim, cầm súng nổ một phát súng lên trên tay mình coi như hoàn thành khổ nhục kế, Phùng Tứ, đây là thật sự đánh một trận đó!
Lúc trước, người tố cáo luật sư An chính là Phùng Tứ, vào lúc luật sư An bị địa ngục đuổi giết, để cho Thúy Hoa đi cứu luật sư An cũng là Phùng Tứ, vào lúc này, không muốn để cho luật sư An chết cũng chính là anh ta.
Quan hệ của hai người đàn ông này, không bình thường, không bình thường.
Cô bé con giơ tay lên.
Cơ thể Phùng Tứ trôi nổi lên.
Từng vòng ánh sáng màu đen được đánh vào cơ thể của Phùng Tứ, hóa giải thương thế của Phùng Tứ, ít nhất sẽ không để cho linh hồn bên trong tiếp tục bố hơi giống như rượu cồn nữa.
Phùng Tứ nghiêng mặt sang một bên, môi mím lại.
Nhìn cô bé con.
Ông chủ Châu chắc chắn, anh đã nhìn thấy cơ mặt của Phùng Tứ hơi co giật.
Đúng vậy.
Đoán chừng là ngay cả Phùng Tứ cũng không nghĩ tới.
Người tới.
Lại là cô ta…
Mục đích anh ta diễn khổ nhục kế, một là vì để luật sư An chạy thoát, hai là để tự mình thoát thân.
Nhưng vị này lại đến đây trước thời hạn.
Vậy luật sư An…
Vậy khổ nhục kế của anh ta, còn có ý nghĩa gì?
- Là Khánh đại nhân sao?
Cô gái này, tên là Khánh.
Người trong đội chấp pháp, tên đều rất kỳ quái, thứ nhất là đã không có họ rồi, cho dù lúc trước có thì cũng xóa bỏ, hai là lấy tước hiệu xem như tên, hoặc là, chỉ đơn giản một chữ mà thôi.
Tỷ như A Phong A Dao A Bằng mà ông chủ Châu vừa mới giết chết ở Thông Thành.
- Ngài phải cố gắng bảo vệ cơ thể của mình, đội chấp pháp chúng tôi đều là một cái mạng cùi rác rưởi, ở trong mắt cao tầng của âm ti, không đáng nhắc tới, ngài tội gì phải tự mình xông tới trước tự gánh lấy nguy hiểm, cũng đừng để ảnh hưởng đến cơ duyên tranh thủ vị trí phán quan sau này.
Lúc cô bé con nói chuyện, bạn rất khó nghe ra được rốt cuộc là cô ta đang nói lời thật lòng hay chỉ đang trào phúng chỉ bằng giọng nói của cô ta.
- Ngài nói đùa rồi, làm việc vì âm ti, trách nhiệm của chúng ta là như nhau, tôi đương nhiên phải…
- Ngài cũng không cần hô khẩu hiệu đâu, tuy nói với bộ dạng hiện tại của ngài, thực sự cũng rất thích hợp để hô khẩu hiệu.
- Nhưng dù sao, không phải là còn chưa bắt được người sao?
- Chờ tôi bắt được người kia, giết hoặc là trói, đặt bên cạnh ngài, đến lúc đó ngài lại lớn tiếng hô khẩu hiệu hai lần, đoán chừng hiệu quả sẽ lớn hơn một chút.
- Khánh đại nhân nói đúng lắm.
- Đâu có đâu có, đội chấp pháp chúng tôi đã không còn phong quang như ngày trước nữa, sau này, còn phải nhờ ngài chiếu cố một chút.
- Khánh đại nhân ngài khách khí rồi, lần này coi như tôi có thể được chọn, chẳng qua cũng chỉ là một phán quan đai tím, sao có thể…
- Chuyện này ngài lại nói sai rồi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
- Nhớ lại lúc đó, thời điểm đội chấp pháp chúng tôi phong quang, bỗng nhiên lại gặp phải đại họa từ đâu không biết, chỉ còn sót lại một ít cặn bã, còn phải bị nhốt mấy chục năm mới được đi ra ngoài hóng gió một chút.
- Tôi coi trọng ngài, ngài có tiền đồ, là một người rất biết cách làm ăn, đừng nói tới chỉ một đai tím, sau này, nói không chừng sau này chính là một vị đai vàng đai đỏ đấy .
- Tôi nghe nói Bình Đẳng Vương điện đã không còn, sau này ngài dựng phủ xây nha* (*nha môn), cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Cảm giác vừa nịnh nọt vừa châm biếm như thế này, thật khiến cho người nghe khó chịu, nhất là lại được nói ra từ trong miệng của một cô bé con, càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Phùng Tứ trầm mặc.
- Ha ha, tôi không nói đùa đâu, mấy chục năm trước lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi lập tức coi trọng anh rồi.
- Đương nhiên rồi, thật ra thì lúc đó anh còn đang đứng sau lưng người kia, tôi vẫn coi trọng vị kia hơn, chỉ tiếc, sau khi ra ngoài nghe ngóng được, vị kia cuốn vào một vài chuyện nên không còn nữa.
- Anh làm rất khá.
Phùng Tứ tiếp tục yên lặng.
...
Thi thể của Sơn Ưng còn đang nằm ở nơi đó.
Chết không nhắm mắt.
Phùng Tứ xuất hiện.
Nói thẳng:
- Tôi đến giúp anh.
Sơn Ưng mừng rỡ.
Sau đó.
Sơn Ưng.
Tốt!
Trong một khoảnh khắc trước khi chết, Sơn Ưng mới hiểu ra rằng, người Phùng Tứ nói giúp, không phải là đang nói giúp gã, mà là giúp vị ở đối diện kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận