Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1351: Diêm La xuất thế (1)

Long mạch, chính là một sự tồn tại cụ thể ngưng tụ khí vận từ trận pháp.
Dương gian thường có người nói, ai đó ai đó rồi lại ai đó làm hoàng đế, là bởi vì kẻ đó có được long mạch, đó là nói lung tung rồi, thứ như long mạch này, sao phàm phu tục tử có thể nắm giữ được?
Nhưng nếu như bạn muốn nói đến một ít tác dụng phù hộ, vậy thì vẫn không thành vấn đề, một sợi lông tơ rớt từ trên long mạch, cũng đều thô hơn eo của khí vận trên người đám thiên chi kiểu tử kia.
- Đúng vậy, phải tìm được.
- Anh có biết không, người của âm ti chúng ta, tự tiện đi đụng chạm một ít gì đó, thông thường sẽ phải gánh chịu sự cắn trả cực kì đáng sợ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà quỷ quái của âm ti sẽ rất ít khi đụng chạm vào những chuyện lớn thật sự của dương gian.
Âm dương có quy tắc của riêng mình.
Nếu như hoàn toàn buông bỏ.
Lấy năng lực của những sinh vật ở âm ti kia.
Trực tiếp khống chế chính trị ở dương gian cũng không phải việc gì khó.
Nhưng thật đúng là không ai dám làm như vậy, làm như thế đơn thuần chính là chán sống.
Cửa cục cảnh sát đều có Giải Trãi hộ pháp.
Có lẽ trên đỉnh đầu của những trưởng thôn nhỏ kia đều tỏa sáng hết đấy.
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tóm lại là sẽ có biện pháp.
Nếu như chuyện này là do Doanh câu nói.
Như vậy nhất định là doanh câu đã có biện pháp của mình.
- Sau khi lấy được long mạch thì làm sao đây?
- Anh muốn sau đó là dáng vẻ gì?
- Tôi không biết, nhưng nghe nói, hình như địa ngục lại xảy ra chuyện gì đó rồi, bên chỗ tôi đã mấy ngày rồi không nhận được tin tức.
- Như thế.
- Xem ra là thật sự đã xảy ra chuyện không nhỏ.
- Nhưng không cần quan tâm gì cả.
- Càng ra sức ở chỗ này của tôi đi.
- Mặc kệ lúc này bọn họ đang ầm ĩ như thế nào đi.
- Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà, triều thiên khuyết*!
(2 câu trong bài ca Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi viết cho Võ Tòng; bản dịch nghĩa “Rồi đây giành lại cả giang sơn, về chầu cửa khuyết – cửa triều)
- Anh hát bài ca này, luôn có cảm giác là lạ.
- Đừng phá hư không khí chứ.
- Tôi lại nghĩ tới vị Đại đầu lĩnh kia của đội chấp pháp, cũng không biết được, rốt cuộc là anh ta còn sống hay đã chết.
Vị Đại đầu lĩnh kia của đội chấp pháp, có thể gọi là Nhạc Vũ Mục* phiên bản âm ti rồi.
(*Nhạc Phi)
Thực lực mạnh, ngày xưa đội khi đội chấp pháp còn cường thịnh, chiến lực dưới quyền anh ta, thực sự không kém những điện Diêm La kia đâu.
Hơn nữa, thực lực của bản thân anh ta, cũng rất kinh người, được tôn là người lợi hại nhất chỉ dưới Thập Điện Diêm La.
Nhưng chỉ vì quá ngây thơ trong chính trị.
Ở khắp nơi kêu gào muốn tìm Phủ Quân đời cuối cùng về lại vị trí cũ.
Để cho âm ti khôi phục lại trật tự lần nữa.
Cuối cùng khiến cho vị Địa Tàng Vương Bồ Tát – người luôn bày ra dáng vẻ “thanh tâm quả dục” - dứt khoát không nhịn được nữa.
Ban ra pháp chỉ.
Đích thân Sở Giang Vương theo pháp chỉ trực tiếp trấn áp anh ta.
- Anh nói đi, nếu như có thể tìm được anh ta, hơn nữa anh ta vẫn còn sống, thì thật là tốt biết bao.
Lại thêm được một cái bắp đùi nữa nha.
Đời này, luật sư An vẫn luôn chỉ biết một đạo lý, trong triều có người thì dễ làm quan.
Trong bất kì một nghề nghiệp nào, trừ phi bạn thực sự có thể ngạo mạn đến mức lên trời, nếu không vẫn còn cần có một cái bắp đùi để ôm.
- Chuyện tốt, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ là về lão Hầu Tử kia, anh thực sự dự định đi tìm ông ta lần nữa?
- Tìm nha, sao lại không tìm chứ?
- Không sợ bị ông ta đánh chết sao?
- Không sợ.
- Thật dũng cảm.
- Lần này để cho ông chủ mang theo tiểu Hầu Tử tìm ông ta đặt quan hệ.
- À.

Một thiếu niên trên người mặc quan phục.
Trong tay cầm mấy quả trái cây vừa to lại vừa đỏ.
Ngồi ở trên một khối nham thạch.
Ăn uống ngon lành.
Trái cây này tên là Tụ Âm Quả, giống như Bỉ Ngạn Hoa, là đặc sản của địa ngục.
Tương truyền.
Mấy ngàn năm trước.
Có một đám ca kỹ bị đế vương ở dương gian giết, lúc vong hồn đi qua Hoàng Tuyền Lộ.
Một đường ca hát một đường rơi lệ.
Nước mắt thấm vào mắt đất hai bên Hoàng Tuyền Lộ.
Trăm năm sau.
Ở đó mọc lên một gốc cây dây leo, bên trên kết ra trái cây màu đỏ này.
Địa ngục thiếu màu sắc tươi đẹp.
Trái cây này.
Thật ra thì cũng có thể coi như huyết lệ của đám ca kỹ kia.
Nhưng mùi vị thì lại cực kỳ ngon, không khác táo ở dương gian lắm, nhưng ngọt hơn.
Thiếu niên gặm một cái, thỏa mãn nâng ống tay áo của quan bào lên để lau miệng.
Anh ta là một phán quan.
Nhưng cái chức phán quan này của anh ta cũng không có ai thuộc quyền quản lý của anh ta cả.
Công việc chức trách chính là phục vụ Đế Thính cho tốt.
Trong mắt người bên ngoài.
Thật ra thì anh ta là một chức quan góp vào cho đủ số.
Nhưng không có mấy người dám trực tiếp bày sắc mặt với anh ta.
Dù sao cũng đều sợ sau này, lúc anh ta tắm cho Đế Thính, thổi gió trong phòng tắm một chút, Đế Thính tùy tiện ngáp một cái cũng có thể giết chết bọn họ!
Như vậy cũng đủ rồi.
Người ta ở sau lưng nói mình như thế nào, ngược lại anh ta cũng không muốn xen vào, cũng lười phải quan tâm.
Một thân quan phục của phán quan mà đi ra ngoài, nhìn những người đó quỳ xuống miệng gọi đại nhân với mình, thoải mái là được rồi.
- Đồ ăn có ngon không?
Giọng nói của một người đàn ông trung niên từ sau lưng truyền tới.
Thiếu niên sửng sốt một chút.
Phải biết nơi này chính là chỗ đậu xe của Đế Thính, cũng không có ai không liên quan lại dám tùy tùy tiện tiện đến nơi này.
Đế Thính được xưng là nghe khắp tam giới.
Ở mảnh đất nhỏ bên cạnh bản thân này, dĩ nhiên là càng nhạy cảm hơn rồi.
Thiếu niên xoay người.
Lúc nhìn thấy người ở đằng sau.
Lúc này quỳ rạp xuống dưới.
- Hạ quan thỉnh an Vương.
Sở Giang Vương theo đó nhấc tay một cái.
Đi tới bên cạnh nham thạch, cũng ngồi xuống, đưa tay, lấy ra một quả Tụ Âm Quả từ trong túi nhỏ, cắn một cái.
- Rất ngọt.
- Nếu đại nhân thích ăn mà nói, ngày mai tôi sẽ dâng lên một giỏ.
Trong ngày thường, ngoại trừ việc giúp Đế Thính tắm, anh ta cũng không có chuyện gì có thể làm được, dứt khoát trồng không ít cây ăn quả ở trong góc của Thập Vạn Âm Sơn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận