Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 812: Nghiền áp (2)

Ông chủ Châu không có loại đạo đức thích sạch sẽ khinh thường ra tay với người thường sẽ cảm thấy tự hạ thấp thân phận.
“Xoẹt!”
Tay phải của Châu Trạch chìa ra.
Bao tay cũng vỡ ra, lộ ra xương trắng trong suốt.
Lúc trước ở trong phòng khám bệnh nhỏ Lệ Giang kia, vị bác sĩ không chỉ lấy giũa mài đi bộ phận bị đốt trọi, còn miễn phí làm bảo vệ trắng đẹp cho Châu Trạch.
Tóm lại.
Hiện giờ tay này quả nhiên không được thật.
Buổi sáng rời giường đứng ở cửa sổ hứng gió Châu Trạch còn không nhịn được thưởng thức tay mình một lúc.
Trong đầu thậm chí còn xuất hiện một chút ý tưởng bệnh hoạn, nếu như trên tay xương trắng này lại mọc ra máu thịt, vậy phải là một chuyện vẽ rắn thêm chân cỡ nào.
Vào lúc này xương tay đâm thẳng vào bụng ma ca rồng này.
Đơn giản đến giống như xuyên qua một lớp giấy.
Châu Trạch cũng hơi kinh ngạc.
Đời trước làm bác sỹ khoa ngoại, tự nhiên rất rõ ràng cấu tạo cơ thể con người, đời này khi đánh nhau số lần rạch vỡ bụng người khác và mình bị rạch vỡ bụng cũng không thiếu.
Nhưng vị trước mắt này.
Dường như thân mình hơi đơn bạc.
Đơn bạc đến giống như thể trạng của người nghiện ma túy vậy.
Bên ngoài còn miễn cưỡng xem như hình người, nhưng bên trong đã sớm đục rỗng.
“Rắc rắc!”
Xương tay chui ra từ sau lưng đối phương, đồng thời chặt đứt xương sống của đối phương, liên tục một mạch.
Chỗ cánh tay còn có thể cảm nhận được một chút độ ấm rất nhỏ, đó là bộ phận còn lưu lại trong cơ thể đối phương, mà phần tay đã thò ra, không còn thấy trắng nõn, dính lên từng tầng đỏ tươi, thoạt nhìn càng thêm duy mỹ, giống như một món tác phẩm nghệ thuật thiết kế tỉ mỉ.
Rồi sau đó.
Thu tay.
Đối phương ngã trên mặt đất.
Giống như võ sĩ thu đao.
Châu Trạch giơ cánh tay phải của mình lên một góc bốn mươi lăm độ, không phải vì tỏ vẻ, chỉ thuần túy để tránh cho máu tươi trên cánh tay phải của mình làm dơ quần áo mình.
“Tích tích... tích tích... tích tích...”
Máu tươi không ngừng rơi xuống từ trên đầu ngón tay.
Khiến Châu Trạch hơi tò mò chính là, máu của ma cà rồng lại ấm.
Một ma cà rồng khác bên cạnh lao đến, khi anh ta tiến lên, không dự đoán được đồng bọn đầu tiên của mình đã ngã xuống, nhưng giờ phút này định thu chân lại đã không còn kịp.
Châu Trạch nâng đầu gối, đụng thẳng vào!
Không hề có bất cứ chiêu thức gì đáng nói.
Cũng không hề né tránh gì.
Móng tay của đối phương xẹt qua một đường chỗ ngực mình.
Dường như trên quần áo truyền đến ma sát sinh nóng mà phát ra mùi khét.
Nhưng không hề cào thương tổn đến Châu Trạch chút nào.
Cho dù thoạt nhìn thân thể này lại tàn phá nữa.
Nhưng vẫn là thân thể cương thi!
Huống chi lúc ở trong hầm mỏ Lệ Giang kia.
Thii độc này đã nuôi nấng ông chủ Châu đến no nê.
Trong ánh mắt gần như tuyệt vọng của tên ma cà rồng này.
Đầu gối Châu Trạch đá trúng bụng anh ta.
Cả người té lăn quay trên đất, thân thể cuộn tròn lại, miệng há to đến lớn nhất, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.
Châu Trạch tiếp tục tiến lên trước.
Giày chạm lên đầu đối phương.
Ánh mắt đối phương trợn to.
Nhìn mũi giày kia chạm đến.
Sau đó.
“Bụp!”
Giống như dưa hấu rơi xuống đất.
Phá nát hoàn toàn triệt để.
Nam chủ nhân ở bên cạnh nhìn xem choáng váng.
Anh một mực cho rằng huyết tộc cao nhất.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này lại không khác gì gà đất chó kiểng.
Mà vị cosplayer còn sót lại kia đã khuôn mặt vốn rất trắng bị sợ đến biến thành xanh!
Anh ta lập tức xoay người.
Vung lễ phục đêm lên.
Giống như một bóng đen chạy trốn thẳng ra ngoài.
Châu Trạch lại ngẩng đầu, hít vào một hơi, dưới lòng bàn chân mình dính dính, cảm giác thật ghê tởm, anh sai lầm rồi, anh không nên trộm lười.
Anh lui về sau hai bước.
Cau mày.
Nhìn thoáng qua giày mình.
Trợn mắt.
Mà lúc này, vị ma cà rồng cuối cùng đã chạy đi ra ngoài.
- Này, đi giải quyết anh ta.
Châu Trạch nói với hoa hồ điêu đang dựa vào trên bờ vai mình.
Hoa hồ điêu không để ý, tiếp tục chậm rãi nhắm hai mắt, ngủ.
Mới vừa rồi khi Châu Trạch đánh nhau với người khác, nó cũng ngủ, giống như là vật bên ngoài đã sớm siêu thoát, trên thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể dẫn dụ sự chú ý của nó, thế giới trong lòng, giống như đạt thành cộng minh với cả vũ trụ.
Châu Trạch biết, bạn vĩnh viễn không gọi nổi người giả vờ ngủ dậy, trừ phi bạo hoa cúc của kẻ đó.
“Chít chít chít chít!!!!!!!”
Hoa hồ điêu chỉ cảm thấy hoa cúc đau đớn một trận.
Lúc này bay lên.
- Đi giải quyết anh ta, mang thi thể về.
“Vèo!”
Hoa hồ điêu bay ra ngoài.
Châu Trạch ngồi xuống ghế sofa, cởi giày ra, bàn tay lau thẳng lên trên ghế sofa bằng da thật của đối phương, nhưng vẫn dính dính.
- Này, anh qua đây.
Châu Trạch chỉ nam chủ nhân đứng phía trước nói.
- Anh... này... tôi...
Nam chủ nhân nói năng hơi lộn xộn.
- Mẹ anh không chết đâu.
Nghe được câu này, sắc mặt nam chủ nhân hòa hoãn không ít.
- Lấy cho tôi cái chậu nhựa, lại mang thêm chút nước rửa tay sữa tắm tới, rửa tay giúp tôi, trong nhà anh có giày mới chưa từng đeo không?
- Có, có, được, lập tức lấy ra.
Nam chủ nhân lập tức rời khỏi phòng khách.
Chỉ chốc lát sau.
Bưng một chậu nước và cầm khăn lông tới, còn có một hộp giày.
Châu Trạch thử giày, số đo còn rất thích hợp, chưa từng bị ai đeo.
- Thu nhập của anh không tệ.
Ở biệt thự, chi phí ăn mặc đều giá cao như vậy.
- Ha ha.
Nam chủ nhân cười cười.
Cầm lấy khăn lông bắt đầu giúp Châu Trạch rửa tay.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh rửa tay giúp một xương tay trắng.
Lúc này a Hồng cũng chậm chạp bò lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vấn đề không lớn.
- Cô đi về nghỉ ngơi đi, không có chuyện của cô nữa.
Ông chủ Châu dùng xong sẽ ném.
Chẳng lẽ còn phải trả cho bạn tiền âm phủ bồi thường phí tổn làm việc sai lầm của bạn sao?
A Hồng gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua người đàn ông đã hỗ trợ rửa tay cho Châu Trạch, người đàn ông lại không dám nhìn cô chút nào.
Cô cười cười.
Đứng dậy.
Ôm ngực mình đi thẳng từng bước ra ngoài.
Cô còn có phòng ở đối diện, không cần chạy quá xa.
- Rửa xong rồi.
Châu Trạch nghe vậy thu tay về, trên xương tay trắng quả thật sạch sẽ.
- Tìm cái bao tay cho tôi.
- Được... được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận