Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 499: Thôn không người còn sống!

Vách núi không phải loại cao tới mức quá khoa trương, đại khái chỉ cao chừng độ cao của sáu bảy tầng lầu, nhưng thứ đáng sợ là dòng sông cuốn theo đầy bùn cát phía dưới.
- Tõm tõm!
- Tõm tõm!
Châu Trạch và luật sư An cùng rơi vào trong nước.
Sau đó bọn họ bị dòng nước chảy xiết trực tiếp cuốn về phía hạ du.
Bạch Oanh Oanh đứng bên bờ bỗng tỉnh táo lại từ trong cảm động.
Nỉ non nói:
- Ông chủ... vì sao ông chủ tình nguyện tự tử vì tình với lão An...
- Cũng không nguyện ý ở cùng Oanh Oanh... ...
- Anh anh anh!
- Ông chủ đúng là tên háo sắc!
... ...
Sau khi chìm chìm nổi nổi vài lần trong dòng nước đục ngầu, không biết bọn họ bị cuốn đi bao xa, khi luật sư An lại nổi lên mặt nước, anh ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, dường như luồng âm phong đáng sợ kia đã ngừng rồi.
Tuy nói chung quanh vẫn là một mảnh sương mù, nhưng chỉ cần cơn gió chết tiệt kia ngừng lại, vấn đề không lớn nữa.
- Rầm!
Luật sư An cảm thấy mình bị thứ gì va vào, nhìn lại, phát hiện ông chủ nhà mình đã vọt tới cạnh mình.
Thật đúng là có duyên.
Như vậy cũng không bị tách ra.
Nếu ngài bị chết chìm ở hướng nào đó rồi thì thật hả giận biết bao.
Luật sư An có chút hậm hực nghĩ, nhưng anh ta vẫn đưa tay túm lấy bả vai Châu Trạch, mang theo Châu Trạch bơi lên bờ.
Trước đó, nếu không phải Châu Trạch lui về sau kéo anh ta một vố, anh ta đã không rơi xuống.
- Ông chủ, ông chủ?
Vừa kéo người vừa bơi là chuyện rất khổ cực, luật sư An chỉ cảm thấy cánh tay và ngực mình bỗng đau nhói, nhưng có vẻ như Châu Trạch đã sặc nước hôn mê, kêu thế nào anh cũng không có phản ứng.
Cũng may.
Đây đã không phải khu vực có dòng nước chảy xiết nhất, tuy rằng thế nước không nhỏ, nhưng vẫn có thể chịu được.
Luật sư An vừa kéo tinh thần vừa bơi về phía bờ.
Đúng lúc này.
Khóe mắt luật sư An liếc qua, nhìn thấy thượng du cách đó không xa có một miếng gỗ lớn nhọn đang lao thẳng về hướng này.
Không nói tới thương tổn khi bị vật sắc nhọn đâm trúng, chỉ riêng một mảnh gỗ lớn như vậy thuận theo thế nước đâm tới đã có thể khiến người gãy mấy chiếc xương sườn.
Luật sư An lập tức đẩy Châu Trạch một cái thật mạnh về phía bên kia bờ, bản thân thì mượn lực lùi lại.
Mảnh gỗ nổi xuyên qua giữa hai người luật sư An và Châu Trạch, không tạo thành nguy hiểm.
Giữa lúc luật sư An chuẩn bị một lần nữa bơi về phía trước, cứu ông chủ nhà mình lên.
Anh ta lại nhìn thấy vậy mà Châu Trạch có thể tự bơi.
Hơn nữa nhìn tư thế kia.
Dường như khả năng bơi lội của anh còn giỏi hơn mình!
- ... ... - Luật sư An.
Châu Trạch lên bờ trước, ngồi bên bờ, đỉnh đầu là một sườn núi.
Luật sư An cũng lên bờ ngay sau đó, anh ta không hỏi Châu Trạch có phải lúc trước Châu Trạch giả bộ hôn mê, lười biếng không muốn bơi hay anh hôn mê thật, chỉ cởi quần áo của mình xuống, đồng thời còn lấy một số thứ ra.
- Di động không thể dùng.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ nói.
Tuy nói trong màn sương mù này di động vốn không bắt sóng, nhưng vấn đề bây giờ là, nếu sương mù biến mất, không có điện thoại di động để liên lạc, hai người ở sơn thôn trước không có thôn sau không tiệm này, muốn ra ngoài cũng là chuyện tương đối khó khăn.
Châu Trạch lại tựa đầu trên cát đá, nói: "Có lẽ phía trước là đường cái, chúng ta đi dọc theo đường cái là có thể tìm được khu vực có người ở.
Luật sư An ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện trên sườn núi có một con đường cái thật.
Người đã từng đi du lịch vùng núi hoặc từng đi qua vùng núi sẽ có kinh nghiệm, phụ cận đường cái dễ tụ tập thôn xóm và thôn trấn, điểm này rất giống với người xưa thường tụ tập ở gần sông.
Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, không tiếp tục trì hoãn ở nơi này, cùng nhau bò lên sườn núi. Hai người lựa chọn một phương hướng, bắt đầu đi dọc theo đường cái bắt đầu.
Hai người đàn ông đi song song.
Trên người bọn họ vẫn ướt nhẹp.
Còn có nước bùn và cát đá dính lên, thoạt nhìn hệt như nhân viên tạp vụ mới tan việc, trở về từ lò gạch ngói.
Lại phối thêm hai cây đàn guitar có thể trực tiếp COS "Húc Nhật Dương Cương".
Thật ra, Châu Trạch đã nghĩ tới chuyện không đi nữa, tìm một chỗ nằm nghỉ ngơi chờ sương mù tiêu tán. Nhưng trải qua trận âm phong tẩy lễ, trong lòng Châu Trạch bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ.
Trong sương mù dày đặc, cho dù bọn họ có khoanh tay đứng nhìn, an tâm làm quần chúng ăn dưa, nhưng chưa chắc bọn họ có thể bình an vượt qua.
Từ việc lái xe lúc trước cộng thêm chuyện xảy ra trên đường, cho tới hiện tại.
Châu Trạch không thấy một người đi đường nào, cũng không phát hiện một chiếc xe nào đi lướt qua bên cạnh bọn họ.
Nơi này là đường quốc lộ đấy!
Cho dù đường quốc lộ này có vắng vẻ hơn nữa, cũng phải có không ít xe cộ.
Trong sương mù như có cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, cụ thể là phương hướng nào, Châu Trạch nói không nên lời, nhưng cảm giác này rất khó chịu.
Lúc này, trọng yếu nhất vẫn là thử tìm Oanh Oanh và mấy người lão đạo trước. Hiện tại bọn họ đã tách khỏi hai người mình, Châu Trạch không yên tâm lắm.
- Ông chủ, nhìn kìa, phía trước, hình như phía trước có một thôn trấn.
Luật sư An chỉ vào phía trước hô lên.
Đồng thời.
Luật sư An cúi người, bắt đầu thở mạnh.
Lúc trước khi ôm theo Châu Trạch bơi trong dòng sông chảy xiết đã khiến anh ta mệt muốn chết, khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kia căn bản không thể khiến anh ta hết mệt, hiện tại lưng anh ta còn đang đau đây.
Châu Trạch nhìn sang, quả nhiên trong sương mù phía trước xuất hiện bóng dáng mái hiên, hẳn là một thôn trấn.
- Đi thôi, tới thôn đó đi. - Châu Trạch thúc giục nói.
Luật sư An duỗi tay nắm lấy cánh tay Châu Trạch, nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Ông chủ, trong sương mù, nơi thâm sơn lại gặp phải một thôn trấn, tình tiết này quá trót lọt. Tôi cảm thấy rất có thể thôn này là thôn từ mấy trăm năm trước thậm chí là hàng ngàn năm trước, có vấn đề.
Này cũng giống như u linh thuyền vậy, có đôi khi, có người thấy những chiếc thuyền đã biến mất mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm, lại xuất hiện ở nơi xa xa phía trước.
- Không, đây hẳn là thôn thời hiện đại. - Châu Trạch trực tiếp phản bác.
- Anh có thể xác định như vậy sao? - Luật sư An có chút không tin.
- Nhìn xem cái này.
Châu Trạch chỉ chỉ phía sau mình.
Một bên đường quốc lộ là vách núi.
Ở một bên khác là vách đá.
Chẳng qua vì củng cố sơn thể, phòng ngừa sơn thể sụp xuống hoặc đá rơi, cho nên bình thường bọn họ sẽ dùng xi măng xây hai bên lại.
Luật sư An đi tới, đến gần tường xi măng, anh ta phát hiện trên đó viết dòng chữ màu đỏ sáng rỡ:
- Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...
Phía dưới còn có một hàng chữ.
- Cố gắng giúp đỡ người nghèo vượt qua hoàn cảnh khó khăn nhất!
- ... ... - Luật sư An.
- Đúng không? - Châu Trạch hỏi.
Luật sư An gật đầu.
Tiếp đó.
Hai người lập tức đi về phía thôn kia.
Đường lộ có lối rẽ, đi trên lối rẽ vài phút đã đến cổng thôn.
Trong thôn có không ít nhà trệt, cũng có một và căn nhà hai tầng ba tầng, không phải thôn hoang vắng mà là một thôn bình thường.
Chỉ là.
Ở trong thôn này.
Không có bất kỳ người nào.
Từ cổng thôn một đường đi tới, một người cũng không gặp, cửa nhà hai bên đều được đóng thật chặt.
Toàn thôn bày biện mùi vị tĩnh mịch.
Châu Trạch đi tới trước cửa một gia đình, đưa tay đẩy cửa ra, cửa đang đóng nhưng không khóa.
Vật dụng bên trong nhà không một hạt bụi, dường như nói này vẫn có người sống, thậm chí, trên bàn trong phòng khách còn có hoa quả đã được cắt gọn, đặt ở đàng kia.
Luật sư An đi ra từ phòng bếp, còn bưng theo một ly nước vừa uống vừa đi ra, đồng thời nói với Châu Trạch:
- Bên trong có máy đun nước.
Châu Trạch không quá khát, anh chỉ cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc người trong thôn này đã đi đâu hết rồi?
Từ sau khi sương mù dâng lên, Châu Trạch đã cảm thấy chung quanh mình lập tức trở nên quỷ dị.
Đầu tiên là âm phong, tiếp theo lại là thôn tĩnh mịch này.
Châu Trạch ngồi trên ghế sofa.
- Tôi lên trên ngó thử xem.
Luật sư An bưng nước đi lên tầng, một lát sau, anh ta lại đi xuống, hô lên với Châu Trạch:
- Ông chủ, lại đây nhìn xem, có trứng phục sinh.
Châu Trạch đứng dậy, theo luật sư An đi lên tầng.
Tầng hai, trong một căn phòng ngủ.
Một nhà năm miệng ăn.
Hẳn là con cái, cha mẹ lại thêm ông bà nội.
Tất cả đều treo cổ ở nơi này.
Năm người.
Đều lè lưỡi trợn con ngươi.
Hình tượng treo cổ tiêu chuẩn.
- Không phải tự sát, phía dưới không có ghế. - Luật sư An nói.
Nếu đây là tự sát, hẳn bọn họ phải đứng trên ghế, nhưng phía dưới không có ghế.
Hẳn là giết người.
Nhưng là ai giết?
Luật sư An lại uống một ngụm nước, đặt cái chén không qua một bên, nói: - Anh nói xem, có phải tất cả người trong thôn này đều... ...
Tất cả đều chết hết?
Đều bị treo cổ như vậy?
- Đổi lại gian nhà khác tìm tiếp xem. - Châu Trạch nói.
Hai người lập tức rời khỏi căn nhà hai tầng này, tới gian nhà sát vách. Sát vách là một nhà trệt, sau khi đẩy cửa ra tiến vào đã nhìn thấy một đôi vợ chồng già giống hệt nhà bên kia, treo cổ chết trên xà nhà.
Tiếp theo, lại đi thêm mấy gian nhà, người bên trong đều treo cổ ở nơi này.
Dường như.
Toàn bộ người trong thôn.
Đều gặp phải "quỷ thắt cổ".
Châu Trạch đã mò được một bao "Đại Tiền Môn" từ trong một gian nhà.
Anh và luật sư An mỗi người một điếu phân ra hút.
Nếu là du khách thông thường hoặc đội thám hiểm đi tới thôn vào lúc này, nhìn thấy cảnh tượng ấy, đoán chừng bọn họ đã sớm sợ tới choáng váng, hoảng loạn không chịu nổi. Nếu bọn họ có thể may mắn chạy trốn ra ngoài.
Sẽ có thêm một truyền thuyết về "cửa thôn bị phong tỏa".
Hơn nữa so với mấy chuyện "cửa thôn bị phong tỏa" phần lớn là bịa đặt, nơi đây càng thêm trực quan và khủng bố.
Nhưng Châu Trạch và luật sư An đều là người xương cứng.
Hiển nhiên tràng diện này vô cùng quỷ dị.
Nhưng hai người vẫn có thể duy trì trấn định.
Dù sao thì bọn họ thấy người chết cũng nhiều rồi.
Ma quỷ.
Lại càng thấy nhiều hơn.
Tuy rằng hai người cảm thấy có chút khó chịu và áp lực, nhưng còn không đến mức bị dọa tới tự loạn trận cước.
Cuối cùng.
Hai người đi vào một gian nhà ba tầng, điều kiện của gia đình này không tệ lắm, tuy rằng thôn bị cúp điện, nhưng trong tủ lạnh còn sót lại chút khí lạnh. Luật sư An lấy hai bình đồ uống lạnh ra, ném cho Châu Trạch một bình.
Trên đầu hai người.
Có hai cô gái đã treo cổ ở nơi đây.
Hai người đã không cảm thấy lạ lẫm gì nữa.
- Ông chủ, ông chủ nói xem, những người này không phải bị Lâm Khả giết đấy chứ?
- Cũng không đến mức, giết sạch người của một thôn sẽ có hậu quả gì, cô ấy không thể không biết.
- Cô ấy không phải đứa bé. - Luật sư An bấm đốt ngón tay đếm, nói: - Tính toán tuổi tác, hiện tại cô ấy đã gần tới thời mãn kinh rồi.
Phụ nữ thời mãn kinh.
Bị lừa bán.
Tức giận.
Có chuyện gì mà cô ấy không làm được?
Châu Trạch im lặng.
Bởi vì đột nhiên anh cảm thấy dường như những lời luật sư An nói cũng có một chút đạo lý.
- Đúng không, có lý đúng không?
Luật sư An nhún vai với Châu Trạch.
Sau đó anh ta mỉm cười uống một ngụm nước lạnh, vui cười.
Ngẩng đầu.
Phát hiện hai cô bé treo cổ trên đỉnh đầu đều đang cười cười với mình.
- A.
- Hai em cũng cảm thấy có đạo lý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận