Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1195: Vậy cô đi chết đi! (1)

Cả người lão đạo sững sờ.
Ở trước mặt ông ta, lại đặt một cái quan tài lớn.
Lão đạo theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Ông ta cảm giác mình xong rồi.
Rõ ràng là muốn chạy trốn.
Kết quả trăm đắng ngàn cay lại chạy vào trong hang sói.
- Rắc rắc! Rắc rắc! Rắc rắc! ! ! !
Tiếng ma sát chói tai truyền tới.
Giống là có người đang dùng móng tay cào vách quan tài ở bên trong vậy.
- Ầm!
Nắp quan tài bị nhấc lên từ bên trong.
Một người mặc đồ liệm bật ra từ bên trong.
Đây là một lão thái bà.
Nhưng bạn rất khó nhìn ra được đây là một con người.
Bởi vì trên toàn thân, bao phủ bởi bộ lông màu trắng, lông nhung dày, có lẽ bởi vì nguyên nhân tuổi tác quá lớn, cùng những thứ kia đã có tuổi ông già như thế, da mặt nhăn nheo đến lợi hại, đồng thời cộng thêm nhân tố dữ tợn, lại càng nhăn lại thành một mớ.
Thực sự, chút dáng vẻ con người cũng không có.
- A a a a! ! ! ! !
Tiếng kêu khàn khàn truyền ra từ trong miệng lão thái bà.
- Ầm!
Bà ta bỗng nhiên bật dậy, xông về phía lão đạo.
Mẹ ơi!
Lão đạo lập tức bò lổm ngổm trên mặt đất, ôm đầu.
Lão thái bà lại không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái nào.
Trực tiếp xông ra khỏi cửa lớn, xông về đại sảnh của khách sạn.
...
- Đại nhân, con khỉ kia của ngài...
Khánh nhớ, kẻ lén đi ra ngoài lần này, là một người một khỉ.
- A a a a! ! !
Một tiếng thét khàn khàn chói tai truyền tới.
Ngay sau đó.
Một sinh vật lông tóc như nhung bỗng nhiên bật đi ra.
Trên mặt Khánh lộ ra vẻ đã hiểu, phảng phất giống như buông bỏ vài phần lo lắng, chợt nói:
- Rất tốt, hầu tử của Phủ Quân cũng ở đây rồi.
...
Khánh đứng nguyên tại chỗ.
Thật ra thì.
Từ lúc đầu khi cô ta mới bắt đầu đánh, cũng có chút luống cuống, cũng có chút khẩn trương, bất cứ người nào, đột nhiên lại đặt bạn vào vị trí lựa chọn có tính lịch sử, đoán chừng bạn cũng đều sẽ phản ứng giống như vậy đi, thậm chí có lẽ còn không bằng cô ta.
Nhưng người của đội chấp pháp, nhất lại là cao tầng, trong lòng bọn họ, tự nhiên có một loại chấp niệm không thể xóa bỏ như vậy.
Nói dễ nghe một chút, thì gọi là cố chấp, mà nói khó nghe một chút, thì chính là đầu sắt.
Phủ Quân đại nhân đã ở đây, Hầu Tử cũng ở nơi này rồi.
Tuy nói con khỉ màu trắng này, rốt cuộc có phải là con khỉ đồng hành với vị Phủ Quân kia hay không, trong chốc lát Khánh cũng không thể nhớ được.
Thật ra thì, bắt đầu từ Đệ nhất Phủ Quân, mỗi đời Phủ Quân sau đó, bên cạnh đều sẽ có một con khỉ rất khó lường.
Có một vài người có ghi chép, có một số lại không có ghi chép lại, huống chi, một số ghi chép còn có khả năng không chính xác.
Cũng tỷ như con khỉ ở bên cạnh Đệ nhất Phủ Quân hẳn là Tử Kim Thần Hầu, nhưng sau đó bởi vì lúc đồng hành với Đệ nhất Phủ Quân thu thập đám cự bá làm loạn địa ngục nên đã bị thương bị ô nhiễm rồi, biến thành một con khỉ toàn thân màu đen.
Bên cạnh vị Phủ Quân đời cuối cùng chính là một con Vượn Bàn Sơn, tương truyền nó có duy năng dời non lấp biển (bàn sơn đảo hải), chẳng qua là theo việc vị Phủ Quân cuối cùng mất tích, con vượn Bàn Sơn đó, cũng từ đó mà không còn tin tức nữa.
Phủ Quân rất thần bí, địa vị của bọn họ, độ cao của bọn họ, đặt trong mắt người đương thời, trên người bọn họ thường được bao quanh bởi những màu sắc thần bí nhất phức tạp nhất, chứ đừng nói tới vãn bối đời sau.
Không cần biết con khỉ này màu gì.
Cũng không cần phải đi nghiên cứu kỹ lường con khỉ này ở cấp độ nào.
Tất cả mọi chuyện.
Vào lúc này cũng đều không còn ý nghĩa nữa.
Giết bọn họ.
Giải quyết triệt để bọn họ xong.
Mới là chuyện hiện tại bản thân nên làm nhất.
Chủy thủ trong tay Khánh ngừng lại.
Thấp giọng ngâm xướng:
- Pháp Tướng!
Hư ảnh của một thanh thiết kiếm màu đen to lớn xuất hiện ở sau lưng Khánh.
Tương truyền.
Đây là một món pháp khí mà Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp đã từng sử dụng.
Sau đó, khi đội chấp pháp được thành lập.
Đại đầu lĩnh dung luyện kiếm trạng pháp khí này của mình ra ngoài, để cho các thành viên từ đội đẳng cấp Ất trở lên trong đội chấp pháp đều có tư cách có thể gọi nó trợ chiến.
Cảm giác có chút giống như đại ca dẫn đầu, cả nhà có thịt ăn chung có rượu cùng uống, sự thật, cũng đúng là như vậy.
Chẳng qua là hiện tại.
Dùng kiếm của Đại đầu lĩnh đi chém Phủ Quân, không thể không nói, đây cũng là một loại châm chọc cực kì lớn.
Khánh không cố ý muốn dùng loại thuật pháp này đi khinh nhờn Đại đầu lĩnh, điều cô ta phải làm, chỉ là hy vọng đang hy vọng sau khi hoàn thành chuyện này, có thể khiến cho Địa Tàng Vương Bồ Tát, có thể khiến cho Sở Giang Vương có thể mở lưới.
Nếu như Đại đầu lĩnh còn sống.
Để cho ngài ấy quay về đi.
Mà một kiếm này.
Chính là đầu danh trạng* cô ta đưa ra thay cho Đại đầu lĩnh nhà mình!
(*một thuật ngữ từ Thủy Hử, "Đầu danh trạng" là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo bên ngược lại; đây là 1 việc phổ biến trong hoạt động xã hội, trong chính trị lại càng phổ biến hơn)
- Đi!
Hư ảnh thân kiếm đâm xuống.
Mang theo một loại khí thế từ trước tới nay chưa từng có.
Giống như có thể làm tê liệt mảnh hư vô này vậy!
Từ lúc con khỉ lông trắng này xuất hiện, con mắt của lão đầu con mắt vẫn nhìn luôn nhìn chằm chằm ở trên người con khỉ lông trắng này, trong đôi mắt của ông ta, lộ ra mê mang cùng nghi ngờ, giống là có nhiều sự tình, vốn có thể nhớ ra, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, thì vẫn không có chút đầu mối nào như trước.
Ông ta rất thống khổ, cũng may, ông ta cũng đã quen với loại đau khổ này rồi, lần lượt sinh ra, lần lượt chết đi, bị giày vò hết lần này tới lần khác, rồi lại tái sinh hết lần này đến lần khác, trên nhiều khía cạnh, thật ra ông ta đã có chút tê liệt rồi.
Lão đầu không động đậy, bởi vì ông ta cảm giác mình có làm gì đi nữa thì cũng không ý nghĩa nữa, ngược lại cũng không đánh lại, nếu đã không đánh lại, cần gì phải đi phản kháng nữa?
Cái loại hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng như thế này, chỉ là một loại máu gà giá rẻ nhất mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận