Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 215: Thức tỉnh!

Đây là một loại áp chế đến từ huyết mạch, khiến cô ấy không thể không thần phục.
Vào lúc này, cha xứ mặc đồ Spider-Man đang ở bên cạnh cũng mở bừng mắt, quỳ rạp trên mặt đất, không để ý tới thương thế của mình, lạnh run giống hệt Bạch Oanh Oanh.
Vẻ mặt tiểu loli tràn đầy ngưng trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trên trán cô bé đã có mồ hôi lạnh rơi xuống, loại khí tức này thật sự là quá đáng sợ, phảng phất như chỉ cần đối phương nguyện ý là có thể câu linh hồn của chính mình từ trong cỗ thân thể này ra, nuốt chửng.
Ngược lại, lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì cấp bậc của bọn họ còn chưa tới, không thể cảm nhận được khí tức ấy.
Sau một khắc.
Cỗ khí tức kia biến mất.
Bạch Oanh Oanh lập tức bò qua xem ông chủ.
Hai mắt Châu Trạch hơi run rẩy một chút, sau đó anh chậm rãi mở mắt ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đầu tóc bạc trắng dung nhan tiều tụy.
- Aiz.
Thở dài một tiếng.
Sau đó Châu Trạch lại nhắm nghiền hai mắt.
Thứ nhất là lúc này, tình huống thân thể anh không cho phép anh nói quá nhiều hay làm chuyện gì.
Thứ hai là lúc này anh có nói nhiều cũng chỉ như đang làm kiêu. Là người sống hai đời, hai đời làm lưu manh, nên xử lý loại chuyện này như thế nào từ xưa đến nay Châu Trạch vốn không hiểu được.
Cho nên.
Anh tiếp tục nhắm mắt.
Giả chết.
Hành động này của anh giống hệt với mấy tên lưu manh, sau khi chơi người ta rồi lập tức kéo số của người ta vào danh sách đen, từ đó mất tích không thấy tăm hơi gì nữa, mà loại đàn ông này trời sinh đã tự thắp sáng cây công nghệ, không cần ai dạy dỗ.
- Anh tỉnh rồi. - Tiểu loli nói.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ... ...
Đúng lúc này.
Tiếng kêu của Hầu Tử vang lên ở bên ngoài, không ngờ nó thật sự có thể tự tìm tới đây được!
Thực sự là một con khỉ thông minh tới mức khiến kẻ khác phải giận sôi!
... ... ...
Nếu như nói, ngay từ đầu Châu Trạch chỉ cảm thấy không biết làm sao đối mặt với mấy người lão đạo, Bạch Oanh Oanh, Hứa Thanh Lãng, đang cố ý giả ra mình đã ngất, vậy sau đó chính anh lại hôn mê thật.
Lần này thân thể anh đã bị móc rỗng vô cùng lợi hại, đương nhiên, linh hồn cũng bị tiêu hao không ít.
Cũng không biết bản thân đã ngủ mê bao lâu, cũng có thể là nửa tháng gì đấy.
Khi Châu Trạch lại mở mắt ra, anh phát hiện bản thân mình đã về tới phòng sách, đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai, Bạch Oanh Oanh đang dùng khăn lông ướt lau người cho mình.
Đập vào mắt anh.
Vẫn là mái tóc bạc.
Châu Trạch theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào đầu Bạch Oanh Oanh.
Thân thể Bạch Oanh Oanh run lên, nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vui mừng nhìn chằm chằm Châu Trạch, hô lên: - Ông chủ, anh tỉnh rồi sao?
- Ừm.
Châu Trạch lên tiếng.
- Anh có muốn ngồi dậy không?
Châu Trạch gật đầu.
Bạch Oanh Oanh cầm gối đầu lót sau lưng Châu Trạch, sau đó lại để anh dựa vào bệ cửa sổ ngồi dậy.
- Mặt của cô... ... - Châu Trạch mở miệng nói.
Nghe vậy, trên mặt Bạch Oanh Oanh lộ ra chút cô đơn, dường như cô ấy cho rằng ông chủ thấy mình không còn gương mặt bóng loáng xinh đẹp như nữ sinh cấp ba nên không còn cần mình nữa, vì thế cô ấy lập tức lo lắng nói:
- Ông chủ yên tâm, tôi sẽ tranh thủ thời gian tu luyện lại, bổ sung lại bổn nguyên của bản thân. Trong thời gian đó tôi có thể che mặt đi, nếu như anh không thích... ...
Châu Trạch lắc đầu, không biểu thị gì, chờ khi thân thể mình tốt hơn một chút, đương nhiên mình phải có trách nhiệm bổ sung lại số bổn nguyên Bạch Oanh Oanh đã bị mất đi.
Thật ra.
Trong chuyện này, vẫn do bản thân mình sai, lòng đồng tình tràn lan, quản quỷ điện báo cái quái gì không biết.
Tuy rằng kết cục viên mãn, nhưng trong quá trình, không cách nào phủ nhận chuyện bản thân mình đã rơi vào tròng của người ta, lại còn khiến người bên cạnh mình vì mình mà phải mạo hiểm, đồng thời còn phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Rõ ràng mình đang mở phòng sách, làm một quỷ sai kiềm chế tiểu quỷ, sau đó đọc báo chí, uống cà phê, cuộc sống tạm ổn thư thả qua ngày. Thế nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không quý trọng nó, luôn muốn làm đại anh hùng làm gì không biết.
Châu Trạch cười tự giễu một tiếng, sau đó nói: - Tắm giúp tôi.
- Ừm, được, ông chủ!
Sau mỗi lần Châu Trạch bị liệt tỉnh dậy, yêu cầu đầu tiên của anh chính là muốn mình tắm giúp anh, bởi vì ông chủ có bệnh thích sạch sẽ, không thể chịu đựng được cảm giác thân thể bẩn thỉu.
Bạch Oanh Oanh rất vui vẻ, bởi vì cô ấy cảm thấy nếu Châu Trạch đã nguyện ý để cô ấy tiếp tục tắm cho anh, cũng đồng nghĩa với anh không ghét bỏ cô ấy.
Đây là một cô gái ngây thơ đơn thuần, tuy rằng cô ấy cũng không phải đơn thuần như vậy, nhưng ít ra khi cô ấy ở chung với mình, cô ấy thật sự đơn thuần như vậy.
Có đôi khi Châu Trạch sẽ nhớ lại hình ảnh trong camera mình đặt ở phòng sách cũ lúc trước, chính là hình ảnh khi Bạch Oanh Oanh mới tỉnh dậy xuống tầng dùng đầu lưỡi khuấy khuấy trong ly nước của mình.
Hiện tại suy nghĩ lại một chút.
Anh cảm thấy trong hành động của cô ấy ngày đó còn mang theo chút nghịch ngợm.
Có lẽ người với người chính là như vậy, ở chung lâu rồi cũng bắt đầu quen thuộc, từ đó cũng sẽ hình thành những cách nhìn khác trước.
Dường như Châu Trạch đã quên mất, trước đây khi mình nhìn thấy một màn này trong camera giám sát đã bị dọa đến gần chết.
Bạch Oanh Oanh ôm Châu Trạch đi xuống tầng, vào phòng vệ sinh, lão đạo cùng mấy người Hứa Thanh Lãng đều không ở đây, Bạch Oanh Oanh nói lão đạo đi thi bằng lái, lão Hứa thì lại về với ông bà.
Châu Trạch nhớ lần trước lão Hứa nói khi nhà cũ của cậu ta dời phần mộ tổ đã xảy ra chút chuyện, chẳng qua hình như lúc ấy mình đang bận rộn chuyện gì đó nên chưa hỏi cậu ta, mà cậu ta cũng không nói tỉ mỉ.
Về phần cha xứ, anh ta đang cần cù chăm chỉ mà quét dọn vệ sinh phòng sách, bộ quần áo Spider-Man của anh ta đã bị vỡ nát trong trận chiến lần trước, vì vậy lão đạo lại mua mấy bộ quần áo khác cho anh ta, là quần áo "Deadpool".
Lão đạo nói quần áo kiểu này mới thích hợp với anh ta, dù sao thì da thịt của anh ta cũng đã bị thiêu cháy hết, không thể để người nhìn thấy được.
Ngồi trên ghế xếp nhỏ phòng vệ sinh, Bạch Oanh Oanh tỉ mỉ tắm rửa cho Châu Trạch, trên người Châu Trạch có không ít bùn nhão, không cần nghĩ cũng biết đó là cái quái gì.
Thế nhưng cái đồ chơi nhỏ này lại dùng rất tốt, nhất là khi trị liệu ngoại thương lại càng có hiệu quả, cho dù Châu Trạch có thích sạch sẽ hơn nữa cũng chỉ có thể im lặng thừa nhận.
- Chờ khi thân thể của tôi khỏe lên rồi tôi sẽ giúp cô hồi phục. - Châu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.
- Ừm, cám ơn ông chủ. - Bạch Oanh Oanh tiếp tục giúp lau rửa thân thể cho Châu Trạch, sau đó nói: - Ông chủ, không đủ sữa tắm, tôi đi ra ngoài lấy thêm.
Châu Trạch gật đầu.
Bạch Oanh Oanh đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Hơi nghiêng đầu, Châu Trạch gắng gượng đứng lên, xương cốt khắp người truyền tới tiếng giòn vang vì hành động của anh, hẳn là vì anh nằm trên giường quá lâu nên mới vậy.
Nhìn gương mặt tràn đầy râu ria trong gương, đột nhiên Châu Trạch cảm thấy có chút xa lạ.
Chẳng qua, hình như lần này tình huống thân thể mình còn tốt hơn mấy lần trước một chút, cũng không biết có phải vì mình nằm lâu hơn hay không. Nói chung là lần này khi mình tỉnh lại, ngoại thương trên người đều đã khôi phục gần hết, đương nhiên, thân thể của anh vẫn rất suy yếu.
Suy yếu đến mức.
Châu Trạch bỗng nhiên trượt chân.
Cả người trực tiếp ngã xuống.
Châu Trạch theo bản năng vươn tay có ý muốn giữ vững thân thể.
- Rầm!
Sau khi té xuống cảm giác đau đớn lại không quá rõ ràng.
Giữa lúc Châu Trạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy vị trí cánh tay mình xuất hiện một chiếc áo giáp màu đen, nó cản trở sự va chạm của bản thân mình lúc rơi xuống đất.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên một lần nữa.
Đưa tay chạm lấy mảnh áo giáp bỗng nhiên xuất hiện này, lại phát hiện dường như thứ này vốn sinh trưởng trên cánh tay của mình, nếu mình cố tình kéo nó xuống chắc chắn phần da thịt nơi ấy cũng sẽ bị kéo xuống theo.
Châu Trạch lại nhìn về phía bản thân mình trong gương.
Sau đó lặng lẽ lui về phía sau hai bước.
Khẽ ngẩng đầu lên.
Sau một khắc.
Một bộ áo giáp võ sĩ Nhật Bản màu đen chậm rãi từ từ nổi lên bao phủ khắp người Châu Trạch.
Bọc kín cả người anh vào bên trong.
Trong phòng vệ sinh bị vây kín này.
Cũng lập tức nổi lên trận trận âm phong... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận