Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 602: Khói mù màu máu!

Sắc mặt luật sư An đột biến.
Điện thứ chín bị phong lại?
Có lẽ người thường không biết trình độ sâu cạn ở nơi này, thậm chí ngay cả phần lớn quỷ sai bộ đầu, cho dù bọn họ có thể tính là người bên trong thể chế, nhưng vì quá mức nhỏ bé, cho nên nhiều khi bọn họ chỉ có thể làm đóa hoa trong sương mù.
Nhưng trước đây luật sư An từng là tuần kiểm, tuy nói anh ta chỉ có thể miễn cưỡng tính là sờ tới vị trí tầng trung, ngay cả mệnh quan triều đình cũng không tính, nhưng năm đó luật sư An biết lăn lộn.
Là tuần kiểm, cho dù anh ta đã lăn lộn đến "tập đoàn tạo phản", nhưng bạn không thể mang anh ta ra trêu đùa.
Người là luật sư An có thể chơi đùa, hơn nữa còn bị lan đến, bị truy sát khiển trách, đây cũng là một loại bản lĩnh!
Cũng bởi vậy, luật sư An rõ ràng, rốt cuộc chuyện này nghiêm trọng tới cỡ nào.
Thời kỳ thượng cổ, thật ra nhân gian và địa ngục đều thuộc về trạng thái rất nguyên thủy, khi đó, doanh câu phụng lệnh hoàng đế, trấn áp U Minh Chi Hải.
Nhân gian thương hải tang điền, địa ngục cũng thay đổi bất ngờ, chờ khi doanh câu không hiểu sao ngã xuống, địa ngục biến thành quần hùng tranh phong, thậm chí mỗi thế lực tự phân cách U Minh Chi Hải, đến mức biển ngày xưa, hôm nay chỉ còn lại một Minh Hà nho nhỏ.
Đến sau đó, đời Thái Sơn phủ quân thứ nhất phong thiền đỉnh Thái Sơn, dời thân phách Thái Sơn trấn áp địa ngục, cuối cùng một lần nữa quy địa ngục vào tầm khống chế.
Từ đó, Âm Dương điều hòa.
Dương gian phát triển có trình tự, cõi âm cũng giống vậy.
Mà sau khi đời trước, cũng chính là một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng mất tích, địa ngục lần thứ hai biến thành rắn mất đầu, nhưng không duy trì thời gian quá dài.
Địa Tạng Vương Bồ Tát ra tay, phối hợp với tổ đoàn Thái Sơn phủ quân còn được bảo lưu ngày trước, tạo thành hệ thống vận chuyển mới ở địa ngục, đồng thời lưu chuyển nghìn năm đến nay, cũng chính là âm ty ngay tại lúc này.
Thật ra quá trình này không quá mạnh mẽ, cũng không trải qua khúc chiết quá lớn, đơn giản là đầu tường biến ảo đại vương kỳ, có điểm giống với bách tính những năm cuối triều Nguyên phải đối mặt "quân Nguyên" và "quân khởi nghĩa", đã đánh ra "bài hai mặt", cũng chính là "kẻ hai mặt".
Dù sao.
Khác với kiểu quan liêu như doanh câu lúc trước, vẫn luôn thích làm ông chủ phủi tay, biếng nhác tới ngay cả Giải Trãi cũng đều không nhìn nổi.
Dưới lịch đại Thái Sơn phủ quân khổ tâm kinh doanh, thật ra bọn họ đã thành lập được một hệ thống thống trị địa ngục hoàn chỉnh có thứ tự, có thể nói là tiền thân của âm ty hiện tại.
Một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng bị Địa Tạng Vương Bồ Tát đầu độc, không biết tung tích, quá trình kế tiếp có điểm giống với "diễn biến hòa bình".
"Người hai mặt" bắt đầu phát uy.
Thập Điện Diêm La được xác lập, bên ngoài nó là nha môn tối cao do âm ty phân công quản lý, Địa Tạng Vương Bồ Tát buông rèm chấp chính, mặc dù không lộ diện, nhưng địa vị cao cả.
Loại bố cục này vẫn luôn được xác lập tới nay.
Có thể nói.
Thập Điện Diêm La là căn bản của âm ty.
Mà nay.
Điện thứ chín Bình Đẳng Vương Lục nhất mạch, nếu thật sự bị mai táng, vậy có nghĩa bầu trời ở địa ngục đã sớm bị dính một tầng máu. Lúc trước luật sư An vẫn nói "gió nổi lên" còn nghiêm trọng hơn, đáng sợ hơn rất nhiều so với dự đoán của anh ta.
Đương nhiên, cũng có thể hoài nghi lão đầu này đang nói láo.
Nhưng.
Thứ được mang theo trên người lão mặc dù không phải vong hồn của quan lại trong điện thứ chín, nhưng đó cũng là thứ cùng loại với "bài vị" mà bách tính nhân gian hay dùng.
Thân tử đạo tiêu.
Chỉ còn lại linh bài!
Điều này có nghĩa, chí ít, điện thứ chín đã có mười mấy quan lại vẫn lạc, sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ đả kích lớn tới cỡ nào mới có thể khiến điện thứ chín gặp phải tổn thất khổng lồ như vậy?
Hiện tại.
Lục Bình Trực nói điện thứ chín đã bị xóa sổ.
Có độ tin cậy cao vô cùng.
- Đều đã chết... ... Đều đã chết... ... Tất cả mọi người đều đã chết... ... Đều đã chết... ... Ha ha ha ha ha... ...
Lục Bình Trực bị một đấm của Châu Trạch đánh nát tất cả.
Đánh nát dũng khí.
Đánh gãy sinh cơ.
Đánh gãy đường lui.
Lúc này.
Lão ta phải chết.
Cho nên lúc này, lão ta cũng không che giấu gì nữa, lại càng không làm bộ làm tịch làm gì, có vẻ rất điên cuồng.
Hai con mắt lão ta đỏ thẫm.
Hệt như người bình thường hồi quang phản chiếu.
- Đã chết... ... Đã chết đã chết... ... Đều chết hết... ... Đều chết hết... ... Ta ở bên ngoài... ... không thể... ... trở về... ... Chờ khi trở về… đã nhặt lấy... ... bài vị của... ... đồng liêu... ...
Luật sư An hít sâu một hơi.
Anh ta đã hiểu được đại khái chuyện đã xảy ra.
Lúc đó Lục Bình Trực ở bên ngoài làm việc, cũng có chút giống với đi công tác, cho nên khi điện thứ chín gặp kiếp nạn, lão ta may mắn thoát khỏi, nhưng người có thể có được vận khí như lão ta hẳn là lác đác không có mấy.
Chờ khi lão ta trở về thì.
Lão ta hoảng sợ phát hiện, điện thứ chín đã biến thành một vùng phế tích, khắp nơi đều là màu máu, âm phong kêu khóc.
Lão ta chỉ dám thu nạp "bài vị" của một vài đồng liêu bên cạnh, không dám dừng lại quá lâu, lập tức nghĩ biện pháp chạy trốn tới dương gian.
Sau đó, lão ta dựa vào thủ đoạn dằn vặt đám ác quỷ đã phạm tội khi còn sống ở điện thứ chín, bắt đầu cắt vong hồn, lấy một phách đến bồi bổ, để khôi phục bản thân.
Tiếp đó.
Lão ta liền đụng phải đám người ông chủ Châu công trạng bị ảnh hưởng.
Châu Trạch bên cạnh lại không có hứng thú gì với chuyện này, cái gì mà âm ty không âm ty, cái gì mà điện thứ chín hay không điện thứ chín, có thể nói đều là thứ trước đây anh ta lười chơi đùa, cũng lười mân mê.
Thứ anh ta để ý là.
Anh ta.
Doanh câu.
Bị gạt!
Hơn nữa, anh còn đạt thành hiệp nghị với con cá muối kia.
Anh ta.
Bị thua thiệt!
Vừa nghĩ tới chờ khi mình trở về, sau khi con cá muối kia tỉnh dậy, có thể sẽ vì chuyện này mà cười đến bong bóng nước mũi đều xuất hiện.
Trong lòng doanh câu.
Lại cảm thấy thật khó chịu!
Cũng may.
Lần này khác với lần trước.
Hoàn cảnh điều kiện cũng bất đồng.
Không có tiểu cương thi xa lạ nào muốn giết chết Châu Trạch.
Nếu không.
Nhất định doanh câu sẽ lại mạnh hơn ra lệnh cho người ta đến giết chết bản thân mình!
Chết rồi.
Là xong hết mọi chuyện.
So với bị cười nhạo.
Chết.
Cũng là cái giá lớn có thể tiếp nhận!
Đương nhiên luật sư An không hiểu kiêu ngạo trong lòng vị lão lão lão đại bên cạnh.
Anh ta cường điệu với tin tức lão đầu sắp chết trước mặt này cung cấp được.
- Là ai làm? Là ai làm? - Luật sư An truy hỏi: - Những điện khác có phản ứng gì?
Luật sư An lập tức ngồi xổm xuống hô lên với phía lão đầu.
Thật ra.
Trong địa ngục.
Thế lực có thể trong vòng một đêm tiêu diệt một điện thực sự thật rất ít.
Dù sao Thập Điện Diêm La cũng là đại biểu cho cao tầng của âm ty, không nói tới vị Bình Đẳng Vương Lục kia cũng tuyệt không phải nhân vật dễ đối phó gì.
Chỉ nói tới rất nhiều quan lại do điện thứ chín quản hạt, đã không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Phải biết rằng điện thứ chín quản lý phong đô quỷ thành, dưới trướng có mười sáu tiểu ngục, chịu trách nhiệm hình phạt, xem là một điện có lệ khí nặng nhất trong thập điện, trong đó có một đống lớn người hung ác, nếu không bọn họ đã không cách nào trấn áp được ác quỷ bên trong âm ty.
Lục Bình Trực nhìn chằm chằm luật sư An, chỉ cười, không nói gì.
- Là mấy điện khác liên thủ? Hay là vị Bồ Tát kia ra tay? Hay hoặc là, là cầu Nại Hà? Không thể nào, cầu Nại Hà không có bản lĩnh lớn như vậy.
- Còn có ai, còn có thể là ai...
- Đúng rồi.
- Bình Đẳng Vương của các ngươi đâu? Anh ta ở đâu? Lẽ nào cũng chết rồi sao?
- Tôi... ... Tôi... ... Tôi... ...
- Ông nói đi, nói đi, tôi nghe đây, tôi đang nghe.
Luật sư An lập tức nắm lấy Lục Bình Trực, đồng thời còn kề sát miệng mình bên mép Lục Bình Trực, lúc này, thực ra anh ta đã không lo lắng Lục Bình Trực sẽ lại có động tác và uy hiếp gì.
Lão đầu này.
Đã bị đánh tan.
- Tôi... ... Tôi... ...
- Nói đi! Ông nói mau, nhanh chóng!
- Tôi... Tôi cũng không biết.
- ... ... - Luật sư An.
- Mẹ nó lão nói cái gì!
Hai tay luật sư An cầm lấy cổ lão đầu.
Sau đó.
Lão đầu tươi cười.
Bất động.
- Đã chết.
Luật sư An đặt thi thể lão đầu xuống.
Nhìn thấy nơi mi tâm lão đầu có một đám khí đen bay ra, lại không thể hóa thành trạng thái linh hồn, trực tiếp phiêu tán.
Luật sư An không biết trong điện thứ chín có còn những người khác may mắn sống sót không.
Nhưng lão đầu trước mắt.
Rất có thể là dòng độc đinh sau cùng.
Phảng phất như.
Ngay ở trước mặt mình.
Ngay ở trong tay mình.
Điện thứ chín.
Triệt để kết thúc.
Loại cảm giác này khiến người rất thổn thức, có cảm giác như tình cảnh trong phim ảnh xuất hiện trên người mình.
Mặt trời lặn, trời chiều cô độc phiền muộn.
Lão Trương nặng nề mà thở ra một hơi, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa.
- Phù phù!
Luật sư An nghiêng đầu qua.
Phát hiện Châu Trạch ngã rầm trên mặt đất.
- Ừm?
Luật sư An đi lập tức đi tới.
Không đợi anh tự tay đi đỡ.
Châu Trạch đã mở mắt ra, tự mình chậm rãi đứng lên.
- Ông chủ, điện thứ chín đã không còn, địa ngục có đại sự, Thập Điện Diêm La trực tiếp mất một.
Luật sư An có chút vội vã mà bẩm báo nói.
Châu Trạch không nói chuyện, sau khi đứng lên, chỉ nhận lấy thuốc lá và bật lửa từ trong tay luật sư An.
- Ông chủ, gió thực sự nổi lên, còn nghiêm trọng hơn dự đoán của tôi nhiều lắm, tôi nghĩ chúng ta nên tranh thủ thời gian. Lúc trước tôi nghĩ chỉ cần đưa anh lên chức bộ đầu, chúng ta đại khái có thể có năng lực tự vệ, hiện tại xem ra vẫn là tôi quá ngây thơ rồi.
Luật sư An không quên truyền thụ ý thức nguy cơ lúc này cho ông chủ nhà mình.
Có điểm giống với khi chủ nghĩa đế quốc vong, tâm tư ta vẫn không nguôi, đồng chí cần nỗ lực.
- Ông chủ, hiện tại tôi lập tức liên lạc với người trong địa ngục, nhìn xem có phải phía dưới có chưa biết chuyện điện thứ chín đã bị xóa sổ không. Tôi lo lắng rất có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lớp học bổ túc do vị phán quan kia mở ra.
- Đương nhiên, cũng có thể là trước khi chuyện này phát sinh, vị phán quan kia bởi vì bị kích thích, cho nên dự định đứng ra làm chút chuyện.
- Nói chung, hiện tại tôi rất gấp, cảm thấy có thanh đao đang treo trên cổ tôi!
Sau khi luật sư An nói xong.
Nhìn tay ông chủ nhà mình đang run rẩy, ngậm miệng, ngay cả dùng bật lửa châm thuốc cũng nhiều lần không thành công.
- Ông chủ không cần khẩn trương, cũng không cần sợ hãi, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, trời sập đã có người ở cao hơn chống.
- Không đúng, không phải, cũng không phải.
- Dù sao thì, hiện tại sợ nhất hẳn là mấy điện khác, còn chưa đến mức lan đến cấp độ chúng ta.
- Ông chủ, bình tĩnh, bình tĩnh.
- Ha ha ha... ... Ha ha ha... ... ...
Châu Trạch không nhịn được.
Hít một hơi thuốc xong.
Bật cười.
Sau đó bị sặc.
Bắt đầu cúi đầu ho khan.
Vừa ho khan còn vừa đang cười.
- Ông chủ, ông chủ làm sao vậy?
Luật sư An có chút không rõ ràng cho lắm.
- Ha ha ha ha... ...
Sau khi Châu Trạch thuận khí, anh lại cười ha hả, cười đến nước mắt tràn ra, sau đó vỗ vai của luật sư An, cười nói:
- Tôi đang cười.
- Cười cái tên ngu ngốc này.
- Ha ha ha.
- Lại có thể bị gạt...
- ... ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận