Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1240: Ngài là… (1)

Sau đó.
Chính là hạt lớn hạt nhỏ rơi trên đĩa ngọc.
Đùng đùng một tia nối tiếp một tia giáng mạnh xuống.
Đỉnh thật.
Đây thật đúng là cảnh tượng còn hoành tráng hơn nhiều so với việc thả pháo hoa đấy, đùng đùng giống như rang đậu vậy, quay chụp mấy cảnh phim kháng chiến chống Nhật ở bên Hoành Điếm cũng không đầu tư được nhiều thuốc nổ như vậy đi.
- Ông chủ!
- Sao?
- Ông chủ à!
- Sao? Cô nói to hơn một chút đi, tôi không nghe được!
- Ông chủ, sấm chớp này, sao vẫn không ngừng lại vậy!
- Sao, cô nói cái gì?
- Sấm chớp nay, vẫn còn chưa ngừng nha!
- Đoán chừng là nhiều người… nhiều quỷ đấy!
Dưới sấm chớp dày đặc như thế này, gần như là đã triệt tiêu đại đa số những âm thanh khác rồi, giờ khắc này, chính là lão thiên gia đang nổi giận, giống như Hoàng Đế nổi giận vậy, các đại thần đều phải cúi đầu không dám chọc giận long nhan, dân chúng ở bên dưới, đương nhiên càng là sợ đến hết hồn hết vía rồi.
Đương nhiên rồi.
Chính bản thân Châu Trạch cũng không nghĩ tới.
Cái sòng bạc này.
Lại có nhiều khách hàng như vậy.
Có lẽ, những thứ đã nhìn thấy trong phòng khách trước đó, chẳng qua chỉ là một góc của núi băng thôi, kích thước của cái sòng bạc này, hẳn là còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Rốt cuộc.
Sau khoảng chừng năm phút.
Lôi ngừng.
Mây bay gió thổi.
Phảng phất như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ là mảnh đất trồng hoa màu trước mặt, đã xuất hiện vô số hố nhỏ rậm rạp chằng chịt, lôi kiếp này, bàn về cảnh tượng, thực sự là kém xa hỏa tiễn, nhưng đối với những vật âm tà mà nói mà nói, vậy thì đúng là khắc tinh thật sự.
Đều đã mất.
Đều đã mất rồi.
Một cái sòng bạc.
Không biết bao nhiêu tay cờ bạc ở bên trong.
Yêu ma quỷ quái cộng thêm quan sai.
Tất cả đều cùng nhau bỏ mạng tại nơi này, đón nhận sự thay tẩy đến từ người cha thiên nhiên.
Xét đến cùng, thật ra thì vẫn là bởi vì Châu Trạch mang thiếu niên Hồ tinh ra ngoài, chẳng qua là lúc này, kẻ cầm đầu cũng đang thấy lạnh cả sống lưng rồi.
Về phần áy náy.
Thật sự không có.
Nếu như chẳng qua chỉ là không cẩn thận đánh chết mấy kẻ vô tội, có lẽ còn sẽ có một chút áy náy.
Nhưng chuyến này đánh chết nhiều quỷ như vậy, áy náy cũng không nổi.
Đợi ở nơi này một lúc.
Châu Trạch và Oanh Oanh mới dám đi về, đi lại chỗ đậu xe.
Trước đó, không phải là bọn họ gắng gượng ở lại muốn xem phong cảnh sét đánh.
Mà là bởi vì trong tình cảnh trước đó, cái loại thời điểm bị máy thiên địa nhìn chằm chằm như thế này, nếu bạn có có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ này đều có thể va vào sự chú ý của lão thiên gia, bạn đứng im ở đó, bất động tuân thủ quy tắc thì còn may, dám lộn xộn, đoán chừng lão thiên gia cũng không ngại thuận tay lau chùi thêm lần nữa.
Ngồi vào trong xe.
Lần này, Châu Trạch ngồi ở vị trí phó lái,
- Oanh Oanh à, lúc về cô lái xe đi.
- A? Ông chủ, anh không sợ tôi...
- Không sợ, đụng thì cứ đụng đi, đừng khách khí, nếu thực sự gặp kẻ chuyển làn đường mà không bật đèn xi nhan, trực tiếp tông thẳng qua là được rồi.
- Tôi vừa bị lão thiên gia dạy dỗ một phen, cũng phải tiếp tục truyền bá tinh thần của lão thiên gia, dạy người khác cách làm người một chút, để cho mọi người cùng nhau lĩnh hội và học tập tinh thần mà lão thiên gia truyền bá.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh rất kích động chuẩn bị cho xe chạy, cô ấy lấy được bằng lái rất lâu rồi, nhưng bởi vì ông chủ nhà mình vẫn luôn không cho phép cô ấy lái xe, một người vẫn luôn nghe lời ông chủ nói như cô ấy, thật sự không lái xe nữa, tài xế tân thủ, mỗi một người đều có một loại xung động rất muốn lái xe.
Châu Trạch lấy ra một chai nước suối đã chuẩn bị sẵn ở trong ngăn kéo, uống một hớp, trong lòng tự nhủ:
- Sấm chớp này, đủ đáng sợ.
- Già… mồm…
Ông chủ Châu theo bản năng liếc mắt qua.
Anh cảm giác mình vẫn ưa thích một doanh câu không thích nói chuyện hơn.
Lúc anh gặp chuyện gì đó, kêu một tiếng là đã tới rồi, giao chuyện cho anh ấy, đợi giải quyết vấn đề xong xuôi hoặc là người gây ra vấn đề đã được giải quyết.
Lại trả cơ thể về cho anh.
Phân công với nhau rõ ràng như vậy.
Cũng không có gì khác cần trao đổi.
Doanh câu bây giờ, lúc không có chuyện gì lại bỗng nhiên ngâm lên một câu, nói ra mấy câu phê bình với suy nghĩ trong lòng của anh, thật sự là khiến cho người ta rất không thoải mái, có loại cảm giác khác thường khi nội tâm bị một người khác dòm ngó không sót một chút nào.
Tâm lý này rất dễ hiểu.
Giống như là khi ở nhà hoặc khách sạn chọn bánh, hoặc là đi gặp rồi làm một nửa* gì đó.
(*thường được hiểu là handjob)
Đạt được thứ mình muốn, không trói buộc với nhau, xong chuyện đối diện trở về một cái “Hoan nghênh lần sau lại đến”, có phải đổi người khác đổi số thứ tự hay không, là khẩu vị như cũ hay là muốn nếm thử một chút, cũng chỉ là chuyện trong ý muốn của mình mà thôi, cực kì tự do.
Nếu như mấy thứ bánh kia giống như ở trong câu lạc bộ, chọn một người thì phải thực sự dẫn về nhà sau đó cùng nhau sống qua ngày, vậy sự nghiệp thật sự tan tành rồi…
- Ô kìa!
- Sao vậy, Oanh Oanh?
- Ông chủ, cái xe này không khởi động được.
- Để tôi xem thử.
Xe, đúng thật là không khởi động được, đoán chừng là điện bình hoặc là những thứ khác chịu một ít ảnh hưởng từ sấm chớp bên ngoài, nên nảy sinh vấn đề.
Kiểm tra xong xe.
Ông chủ Châu lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Lại lấy điện thoại di động ra.
Mà hình trực tiếp tối đen rồi.
Ở trước mặt sức mạnh của thiên nhiên, khoa học kỹ thuật của loài người khoa học, có lúc thật sự yếu ớt đến đáng sợ.
- Ông chủ, nếu không anh ngồi ở trong xe đi, tôi ở sau đẩy xe, trực tiếp đẩy về trong nội thành tìm cửa tiệm 4S đi.
Ờm…
Bản thân ở trong xe ngồi đến sung sướng thoải mái.
Oanh Oanh ở phía sau một đường đẩy xe đến khu nội thành.
Thật ra thì.
Chuyện này, xét trên độ khó mà nói.
Thực sự không khó.
Ít nhất đối với Oanh Oanh mà nói.
Thật sự là chỉ là một bữa ăn mà thôi.
Cũng không cần lo lắng cô ấy mệt mỏi bị thương hay là kiệt sức gì đó.
Nhưng ông chủ Châu vẫn lắc đầu một cái.
Nói:
- Được rồi, cùng nhau đẩy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận