Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 951: Sư ngữ giả (người truyền lời của Sư) (2)

- Có mối làm ăn đến, có ai tiếp đón một chút.
Châu Trạch nói xong.
Mới phát hiện trong toàn bộ tiệm sách trừ bản thân ra, nghiêm túc thì hình như thực sự không còn quỷ sai nào rảnh rỗi nữa.
Không còn cách nào chỉ có thể đặt đũa xuống.
Lão đạo cũng rời khỏi bàn cơm, đi mở cửa nghênh đón vị khách đó.
Lão đầu chết ở tuổi này, cực kỳ có chung đề tài với lão đạo.
Hứa Thanh Lãng cũng đứng dậy, chuẩn bị rượu các thứ.
Rất nhanh gian phòng riêng đã được chuẩn bị xong, ông lão kia vẫn tiếp tục say mê với việc giơ hai tay lên, không ngừng nhảy lên, cứ như vậy nhảy nhảy múa múa đi vào gian phòng riêng, cho dù là lúc ngồi xuống, cũng là một chân giẫm ở trên ghế, một cái tay chống đỡ ở trên bàn.
- Đây là cái phong cách gì vậy? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Múa sư. - Châu Trạch trả lời. (“múa sư” ở đây là múa lân của VN mình, nhưng cho đồng bộ với cốt truyện ở sau nên để là “múa sư” giống từ trung)
- Há, quả thật rất giống.
Hứa Thanh Lãng bừng tỉnh, sau khi để rượu gạo xuống, cậu ta lập tức đi ra ngoài tiếp tục ăn cơm.
- Đại ca, ăn uống một chút xong, lên đường tốt đẹp nhé.
Lão đạo tự mình rót cho lão nhân gia đó một ly rượu.
Lão nhân gia đưa tay nhặt lấy mấy hạt đậu phộng, đưa vào trong miệng, lại cầm ly rượu lên, “Ừng ực” một chút, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó còn “chậc chậc” miệng một chút.
- Haha...!
Sau khi lão đầu ăn một vài thứ rồi.
Lại xuống bàn.
Hai tay lại giơ lên, ngồi xổm xuống, tiếp tục bắt đầu múa sư.
Có thể thấy được, ông ta rất thích loại kỹ thuật này, hơn nữa cho dù đã là người chết thật sự rồi, cũng không thể bỏ được.
- Đáng tiếc, sớm biết đã đem một con sư giấy tới, để cho ông ta biểu diễn cho chúng ta một đoạn đi.
Trong giọng nói của lão đạo mang theo giọng điệu tiếc hận, bởi vì chỉ cần không ngốc đều có thể thấy được, ông lão trước mắt, hẳn là một lão nghệ thuật gia về múa sư.
- Được rồi, súp sắp lạnh rồi, tôi đưa ông ấy đi xuống.
Châu Trạch đi về phía trước mấy bước.
Ngón tay đang vẽ ra một vòng tròn ở trước mặt.
Địa Ngục Chi Môn được mở ra.
Đang lúc Châu Trạch đưa tay chuẩn bị bắt lấy ông lão này.
Ông lão bỗng nhiên cúi người xuống, một ngón tay đặt ở bên mép, ánh mắt băn khoăn không ngừng đảo khắp nơi, thấp giọng.
Nói:
- Hư! ! ! ! !
- Lão tiên sinh, nên lên đường.
Châu Trạch lười chơi nữa, ừm ừm.
Chúng sinh bình đẳng.
Chúng sinh bình đẳng đi, người nào tới nơi này, cũng phải đi hết đoạn cuối cùng.
- Tôi nói cho các người biết một bí mật, hội chùa ngày mai, nhìn thấy người chết, sẽ chết rất nhiều người!
- Sư Vương sẽ xuất hiện, sẽ xuất hiện để ăn thịt người! Ăn thịt người! Ăn thịt người!
Lão đạo nghe vậy, nhất thời sắc mặt biến đổi, sau đó nhìn về phía Châu Trạch, lời này, luôn là làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt.
Hơn nữa hội chùa của Thông Thành, thật sự đúng là vào ngày mai, lời của lão nhân gia, luôn khiến cho người ta cảm thấy hốt hoảng.
Hơn nữa từ lúc lão nhân gia vào tiệm cho tới nay, những hành động kỳ quái này, thật ra thì đều làm nổi bật lên việc ông ta không tầm thường, ông ta hẳn là người bình thường, nhưng trong người bình thường, cũng có nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Ai biết Châu Trạch vẫn không do dự chút nào duỗi tay bắt lấy lão nhân gia.
Nói:
- Cũng còn may lão Trương không có ở đây, nếu không anh ta lại muốn xen vào việc vớ vẩn này rồi, anh ta quản cũng coi như xong đi, chắc chắn còn phải sống chết kéo chúng ta cùng theo giày vò đến giày vò đi một lúc.
Nếu có thể, ông chủ Châu muốn bỏ qua bất kì phiền phức nào.
Coi như bản thân không nghe thấy là tốt rồi.
Lại chưa nói không biết có phải lão nhân gia này đã lú lẫn đồ rồi hay không, dù là biến thành quỷ cũng tẩu hỏa nhập ma rồi, vạn nhất đây là một trò đùa, anh còn phải đuổi theo mà tra hay sao?
Ai ngờ.
Ngay vào lúc Châu Trạch còn chưa dứt lời.
Ngoài phòng khách liền truyền đến giọng nói cởi mở oang oang của Trương Yến Phong:
- Ô kìa, tới thật đúng lúc nha, mọi người đang ăn nha!
Lão Trương tới, Châu Trạch có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngược lại không vội vàng đi hò hét nữa đi đưa lão nhân gia này vào địa ngục.
Có lẽ, thật sự có một thứ gọi là duyên phận đi.
Giống như là Câu Tân ở cách vách.
Lúc buổi chiều Phương Phương hưng phấn tới nói cho Châu Trạch, lợi nhuận năm sau của tiệm thuốc có hy vọng đạt được kỷ lục mới!
Suy nghĩ một chút đều cảm thấy thổn thức.
Vốn là thiên chi kiêu tử, con trai của thần may mắn, kiêm người phát ngôn của kiểu mẫu nhân vật chính.
Sau khi gặp được lão đạo.
Lần thứ ba được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Lúc trước Châu Trạch sẽ không để ý chuyện này, nhưng nhìn một đường biến hóa của lão Trương thêm chút nữa, trong vòng một ngày, từ quỷ sai gân gà nhất ở tít vòng ngoài nhất của tiệm sách, trong nháy mắt biến thành cái đùi to phong ấn sức mạnh của Giải Trãi trong cơ thể.
Loại nhân quả này, mối liên hệ này, có phải thực sự tồn tại hay không?
Tuy nói còn chưa làm rõ được vấn đề này, nhưng Châu Trạch theo bản năng tiếp tục để thuận theo tự nhiên mà đi, không cần phải cố chấp chặt đứt nó.
Giống như trong rất nhiều tiểu thuyết bên trong tiệm sách, nhân vật chính thích làm loại chuyện này, khẳng định đều sẽ thành công, nhưng quá trình này, cũng sẽ phi thường gian khổ.
Đây là lý do ông chủ Châu không muốn tiếp nhận.
Lúc đi ra khỏi phòng riêng, Trương Yến Phong đã ngồi ở bên bàn rồi, cầm chén đũa, đang ăn soup Tom Yum Kung.
Châu Trạch cũng ngồi xuống, nói với luật sư An ở bên cạnh:
- Người kia, thật giống như có chút việc, chờ lát nữa anh cùng lão Trương đi xem một chút đi.
Luật sư An là một người đã thành tinh.
Trong nháy mắt liền phát giác không đúng.
Ông chủ như thế này là đang đẩy nồi nha!
Lập tức nói:
- Tôi bỗng nhiên nhớ ra rồi, tối nay nhà thiết kế mà tôi đã liên lạc muốn bàn luận phương án thiết kế ở đối diện với tôi một chút, việc này phải được hoàn thiện nhanh chóng, nếu không đội thi công cũng không có biện pháp tiếp tục trang trí được!
- Chuyện này không gấp, có thể để ngày mai làm, ngược lại nơi đó cũng không vội ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận