Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1230: Nổ! (2)

Thiếu niên áo tơi vung bàn tay lên.
Lúc này ánh mắt Oanh Oanh cứng lại một phen, quanh thân ngưng tụ sát khí.
Thiếu niên có chút xấu hổ cười cười, tỏ ý bản thân không có ác ý.
Cậu ta cúi đầu xuống.
Nhìn thấy mặt hồ ở trước mặt mình.
Một bức tranh sinh động hiện ra.
Kim qua thiết mã, chỉ xích phương tù*.
(là 1 câu trong bài thơ Thấm Viên Xuân – Trường Sa của Mao Trạch Đông, ý chỉ sự tràn đầy năng lượng, tràn đầy khí phách)
Lại ngẩng đầu.
Nhìn về phía đình.
Cậu ta mím môi một cái.
Lại thở dài.
Đưa tay lên lần nữa cầm lấy cần câu.
Ngẩng đầu.
Nhìn trời.
...
- Hai mươi năm học hành cực khổ, nếu không cứu được bản thân, thì phải tìm ra một phương pháp mới một lần nữa, tìm một con đường, con người, nếu vẫn còn một hơi thở, thì phải không ngừng kiếm đâm xuống.
- Dù sao.
- Cái mạng này.
- Mặc kệ là có rẻ tiền như thế nào đi chăng nữa.
- Sau tất cả, thật may mắn khi được một lần nhìn thấy thế giới này.
- Năm năm điên cuồng, năm năm trốn chết, mười năm tích tụ, dù sao cũng phải hô lên hai tiếng, chứng minh với thế giới này, bản thân đã từng xuất hiện.
...
Trong hình.
Kim qua thiết mã.
Trên khoáng dã.
Quân sĩ hai bên đang gào thét chém giết.
Máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất đai nơi này.
Cuối cùng.
Quân đội của một phía cũng lộ ra thế suy yếu.
Bị người ở phía sau đánh lén, trực tiếp bị đánh bại.
Tòa huyện thành ở trước mặt kia cũng bởi vì tiếp nhận quân lính bại trận mà bị truy binh thuận thế đoạt được cửa, một toà huyện thành, mất vào tay giặc.
Tù binh đầu hàng bị tập trung lại với nhau, chuyện vơ vét trong huyện thành vẫn còn tiếp diễn, vị chúa tể mới đến, thông thường đều mang ý nghĩa là một vòng xáo trộn mới, một số màn không nhẹ nhàng lắm, mặc dù không cách nào phản ánh qua văn bản được, lại đều được tất cả mọi người lựa chọn trong yên lặng.
Một con tuấn mã.
Trong sự vây quanh của hộ vệ, chậm rãi đi qua cửa thành.
Đám tướng sĩ phụ trách canh gác cửa thành kia, trên người còn đầy máu tươi bắt đầu lớn tiếng hoan hô, người mà chúng tôi sùng bái và ngưỡng mộ, là người này, dẫn dắt bọn họ bắt đầu từ sơn tặc, một đường đánh cho tới bây giờ.
Lúc này.
Công thành chiếm đất.
Ai có thể chắc chắn, bọn họ lại không thể đánh ra được một chức công hầu muôn đời chứ?
Có lẽ, không phải mỗi một người đàn ông đều có dũng khí ra chiến trường, trên thực tế, cho dù là bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, lần đầu tiên bước ra chiến trường, hầu như cũng đề sẽ gặp đủ loại vấn đề.
Nhưng mà.
Có lẽ thật sự không nhiều đấng mày râu chưa từng ảo tưởng về hình ảnh bản thân thống lĩnh một quân đội bất khả chiến bại.
Nhất là sau khi bước ra từ thắng lợi trên chiến trường, lắng nghe tiếng hoan hô của binh sĩ dưới trướng mình.
Loại cảm giác này, tình cảnh như thế này, loại hình ảnh này.
Đủ để cho bản thân huyết mạch dâng trào.
Nơi vốn là huyện nha ở trong huyện thành bị dọn dẹp ra.
Đám hộ vệ vào trước một bước, bố trí phòng thủ xong, sau đó, vị cưỡi tuấn mã kia chậm rãi tiến vào cửa lớn.
Trong cửa.
Một đám nữ quyến đang quỳ sát nhau.
Đám đàn ông đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Mà những phụ nữ này.
Không nói mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đều là dáng vẻ xinh xắn, có loại tuổi nhỏ tươi mát, cũng có kiểu phụ nữ xinh đẹp có vẻ đang từng có con rồi.
Lúc này.
Toàn bộ phụ nữ đều nơm nớp lo sợ quỳ sát vào nhau ở nơi đó.
Mang theo sợ hãi cùng tò mò.
Ngẩng đầu.
Nhìn người đàn ông có thể quyết định vận mạng tiếp theo của bọn họ.
Thừa hoan bên gối, hầu hạ dưới người, hiện tại có lẽ là lối thoát duy nhất của bọn họ, nếu không trong thời đại loạn lạc như thế này, các cô ấy, có lẽ ngay cả chuyện sống sót bước ra khỏi bước ra khỏi cổng thành này cũng không làm được.
Bốn phía.
Không ít quân sĩ đang gào thét đầy càn rỡ.
Đại chiến trôi qua.
Sự bài tiết hormon của mọi người đều rất cao.
Cũng đều có chút không kịp chờ đợi.
Nhưng mọi người đều đang khắc chế, nhất định phải để cho vị cưỡi tuấn mã kia lựa chọn trước, ngài ấy có thể lựa chọn giữ lại mấy người, cũng có thể muốn hết tất cả, đây đều là chuyện ngài ấy nên được.
Nhân loại cười nhạo động vật ngàn năm “Dáng vẻ lừa gạt của cầm thú”*, nhưng bản thân thế mà cũng cạnh tranh địa bàn cạnh tranh quyền phân chia chuyện kia giống như cầm thú, lại làm đến không biết mệt suốt mấy ngàn năm.
(*một câu trong truyện ngắn “Sói” của Bồ Tùng Linh viết vào thời nhà Thanh)
Chiến trường.
Chém giết.
Đàn bà.
Quân sĩ.
Không khí đủ để khiến cho người ta say mê, loại hình ảnh có thể khiến cho người ta say mê, loại cám dỗ chân chính này, có thể hoàn toàn kích thích được phần hung ác nhất u ám nhất từ tận sâu trong nội tâm của con người.
Đương nhiên.
Nếu như hiện tại người đang ngồi trên tuấn mã là ông chủ Châu.
Có lẽ sẽ không có hứng thú lắm.
Bất luận là đối với trận chinh phạt sa trường như thế này hay là đối với đám giai nhân mỹ nữ đang quỳ ở trước mặt này, thật giống như đều không khơi gợi hứng thú được.
Chỉ tiếc.
Hiện tại người đang ngồi trên tuấn mã không phải là ông chủ Châu.
Thế nhưng vị này.
Dường như lại càng không có hứng thú.
Doanh câu ngồi ở trên ngựa.
Từ lúc thúc ngựa ở bên ngoài cho đến khi tiến vào toàn trạch viện này.
Anh ấy đều không có bất kỳ biểu cảm gì.
Tiếng chém giết trên sa trường, tiếng hoan hô của binh sĩ với mình, cùng với tiếng cầu khẩn của đám phụ nữ ở bên dưới.
Thật giống như hoàn toàn ngăn cách với anh ấy.
Cũng đúng.
Chém giết mấy ngàn người như thế này, cộng thêm chiến lợi phẩm là một toà huyện thành này, có lẽ chính là thành tựu và khao khát trong lòng phần lớn mọi người.
Nhưng đối với doanh câu – người đã từng trải qua đại chiến Thần Ma thời kỳ Thượng Cổ mà nói.
Chuyện này...
Rốt cuộc đang làm gì?
Có loại dáng vẻ giống như đang xem một đám con nít chơi trò chơi gia đình vậy.
Cho nên.
Đây cũng gọi là đánh giặc sao?
Đám binh sĩ ở bên dưới còn đang ngẩng đầu ngóng trông anh ấy.
Mà đám phụ nữ ở trước mặt, có mấy người tâm tư nhanh nhạy đã hạ quyết tâm, đã đang vứt ánh mắt quyến rũ với anh ấy rồi.
Doanh câu chẳng qua là mặt đầy bình tĩnh phun ra hai chữ:
- Ấu... trĩ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận