Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 285: Cậu mặc kệ thân thích nhà cậu?

Ba người?
Châu Trạch chợt nhìn bé gái vẫn đang nhút nhát rụt rè đứng phía sau mình.
Bé gái bị ánh mắt của Châu Trạch dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau vài bước, ném ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía ông nội mình.
Các thôn dân và Hứa Thanh Lãng đều đã nói.
Thôi lão đầu không có con cái.
Là người điên.
Như vậy vì sao ông ta có thể có một cháu gái?
Còn có, cho tới nay bé gái chỉ nói chuyện với mình, cho dù là khi ở hồ nước hay khi về tới nhà, cô bé vẫn chưa từng giao lưu gì với người khác.
Trước đây Châu Trạch còn không chú ý tới điểm này, bây giờ đột nhiên nhớ lại, mới thật sự nghĩ ra điểm lạ.
- Này, anh làm sao vậy?
Hứa Thanh Lãng và một ngụm cơm vào miệng, hỏi.
Châu Trạch nhìn về phía Thôi lão đầu, anh cần một lời giải thích.
Thôi lão đầu buồn bực cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Dường như ông ta vốn không có dự định để ý tới Châu Trạch, đồng thời ông ta còn oán giận vì sao Hứa Thanh Lãng không mua rượu về cho mình.
- Cho tôi một lời giải thích. - Châu Trạch nói.
- Ừm? - Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Châu Trạch.
- Chắc chắn con lơn này thiếu cân rồi, chắc chắn là Tứ đầu heo không nhận ra cậu, nếu không ông ta đã không làm thịt cậu. - Thôi lão đầu thở dài nói: - Thế đạo này, dường như làm người tử tế đều không thể giàu có.
Thôi lão đầu vẫn đang coi Châu Trạch như không khí.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi buông đũa xuống, cậu ta có thể nhận ra được bầu không khí hơi không đúng. Quan trọng hơn là, cậu ta hiểu người bạn này của mình. Chớ nhìn bình thường Châu Trạch thích nằm trên ghế sa lon phơi nắng sưởi ấm, nhưng từ trong xương, anh là một người có ham muốn kiểm soát rất mạnh.
Có lẽ chuyện này có liên quan tới việc đời trước anh là chủ nhiệm bệnh viện, thích nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Trong tiệm sách, mình có thể xem là một người vô dục vô cầu, thế nhưng sau đó, nhìn xem những người còn lại đều là loại người gì?
Lão đạo?
Oanh Oanh?
Deadpool?
Đặt ở thời cổ đại, đây chính là gia đinh, nữ bộc, hộ vệ.
Hứa Thanh Lãng tự hài lòng, không coi mình là "nữ đầu bếp".
Thôi lão đầu vừa ăn vừa chép miệng, ăn tới miệng đầy chảy mỡ.
Sau đó.
Một bàn tay xuất hiện ở sau đầu của ông ta.
- Bốp!
- Ngô ngô ngô ngô ngô ngô... ...
Cả khuôn mặt Thôi lão đầu bị dìm trong đống thức ăn, mặc cho ông ta giãy giụa và phản kháng như thế nào cũng không thể làm nên chuyện gì.
- Ông cho rằng ông có một dôi mắt Âm Dương.
- Ông cho rằng mình lớn tuổi.
- Là có thể không coi bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì là chuyện to tát sao?
- Rầm!
Châu Trạch một cước đá gãy chân bàn nhỏ, cả người Thôi lão đầu trực tiếp nằm trên mặt đất. Ông ta còn đang hét to gì đó, nhưng miệng ngập bùn đất, hét không thành tiếng.
Bé gái kêu khóc xông tới muốn đẩy Châu Trạch ra, cứu ông nội mình. Thế nhưng móng trên bàn tay trái của Châu Trạch trực tiếp dài ra, từng luồng khói đen quấn chặt lấy bé gái, bé gái chỉ có thể bị vây tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Nhưng dường như cũng vì khói đen này, khiến Hứa Thanh Lãng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng bé gái.
- Này... ... Này... ... vì sao ở đây còn có một đứa bé!
Châu Trạch lui về phía sau một bước, Thôi lão đầu lập tức từ dưới đất bò dậy, duỗi tay gạt lấy vấy mỡ và cơm nước trên mặt, trực tiếp "gào khóc" xông lên muốn liều mạng với Châu Trạch.
Lần này, ông chủ Châu có phòng bị.
Cánh tay trực tiếp vung tới, cùi trỏ nặng nề đập vào ngực Thôi lão đầu. Nói cho cùng Thôi lão đầu cũng là người lớn tuổi, cho dù ông chủ Châu có cá muối hơn nữa, chí ít cũng đang trong giai đoạn trẻ tuổi nóng tính. Thôi lão đầu lần thứ hai bị hất bay trên mặt đất.
Bé gái bị vây nhốt tại chỗ, gấp gáp liên tục khóc.
- Ông không nói với tôi, vậy thì để tôi tự xem.
- Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến tôi không phân biệt được bé gái này không phải là người!
Châu Trạch đi lên một bước, móng tay chậm rãi dài ra.
Ngay cả Châu Trạch cũng không cảm thấy sự tồn tại của bé gái này có gì không ổn, đây là dị thường lớn nhất, bởi vì Hứa Thanh Lãng cùng với các thôn dân đều không nhìn thấy cô bé.
Cô bé là hư ảo.
Nhưng cô bé lại chân thật như vậy!
Móng tay chậm rãi tới gần da bé gái.
Nếu ngươi nguyện ý mở lòng ta, từng chút, từng chút một, ngươi sẽ phát hiện, ngươi sẽ kinh ngạc... ...
Hiện tại Châu Trạch dự định mở “lòng” cô bé này ra, xem bên trong được cấu tạo từ cái gì.
- Đừng đụng tới con bé, tôi nói, tôi nói… Con bé là thi thai tôi nhặt về từ phần mộ tổ bên kia.
Dường như Thôi lão đầu đã từ bỏ giãy giụa, dự định khai sạch.
Ông lão này có sự quật cường mà người ở tuổi tác này thường có. Từ thái độ của thôn dân đối với ông ta đã có thể nhìn ra, trên phương diện xử sự làm người ông ta có thiếu sót rất lớn.
Ông ta ngu ngốc, là ngu ngốc chân chính, không ngờ lại dám bày ra bộ dạng rắm thúi như vậy ngay trước mặt quỷ sai.
- Thi thai là vật gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi, cậu ta không hỏi Thôi lão đầu mà hỏi Châu Trạch.
- Cậu nhìn tôi làm gì? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Anh không biết sao?
- Làm sao tôi biết được.
Thôi lão đầu thở dài, nói: - Thi thai là hình thể do thi khí biến thành, không phải thi thể mang thai sinh ra đứa bé, mà là khi thi thể được mai táng đã có bầu.
- Nhưng mẹ cô bé chết rồi, thai nhi trong bụng cũng chết theo, biến thành tử thai.
- Chẳng qua, nếu như phong thuỷ thích hợp hoặc dưới một số cơ duyên xảo hợp, một số nhân tố thúc đẩy, đứa bé đã chết trong bụng có thể thay đổi, mặc dù thân thể đã tử vong, đứa bé vẫn có thể khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể, một lần nữa tồn tại.
- Tiểu Sai đã tồn tại theo phương thức như vậy từ ba năm trước. Ba năm trước đây khi tôi đi qua mộ phần, đã nhìn thấy cô bé quỳ khóc ở nơi đó.
- Tôi thấy cô bé lạ mặt, liền hỏi cô bé là người thôn nào. Cô bé nói mẹ của cô bé đang ở dưới đất, cô bé ham chơi từ dưới đất chạy đến, hiện tại không biết nên trở về như thế nào.
- Sau đó tôi liền đưa cô bé về nuôi.
Hứa Thanh Lãng nghe xong lời tự thuật của Thôi lão đầu, lập tức hỏi:
- Ông nuôi cô bé?
- Mỗi ngày con bé chỉ cần uống một chút máu, máu gà máu dê gì cũng được, mà máu người cũng không sao. Con bé chỉ cần một bát nhỏ là được, rất dễ nuôi. Mà con bé cũng ngoan, cũng rất hiểu lòng người, còn biết chăm sóc thương yêu tôi. Con bé chính là cháu nội của tôi, không, còn thân thiết hơn cả cháu ruột thịt!
Thôi lão đầu nhìn bé gái, nói.
- Lúc trước tôi có hỏi ông… Vì sao đầu cương thi kia lại muốn tới nhà ông… Là vì cô bé sao?
Châu Trạch chỉ chỉ bé gái.
- Cô bé là của tôi, cô bé là của tôi!
Thôi lão đầu lập tức ôm bé gái vào trong ngực.
- Cô bé chính là cháu gái của tôi, là cháu gái ruột của tôi! Ai cũng không thể cướp cô bé khỏi tôi! Cho dù tôi chết cũng sẽ không để người khác đưa cô bé rời xa tôi!
- Đầu cương thi kia phá hoại thôn xóm, nếu như chỉ vì nó muốn tìm lại con gái của mình, mà ông một mực ngăn cản không để nó tìm được, rất có thể sẽ khiến nó phát cuồng.
- Chỉ ăn trộm một chút gà vịt, tiết lộ một chút sát khí khiến thôn dân mơ thấy ác mộng, đây chỉ là việc nhỏ.
- Nhưng ông có biết sau khi một đầu cương thi mất hết kiên nhẫn, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Ông là người có mắt Âm Dương trời sinh, mấy thứ này, hẳn ông phải hiểu rõ hơn người thường nhiều!
Châu Trạch nhìn Thôi lão đầu hỏi.
- Bọn họ chết đi, cứ để cho bọn họ đi tìm chết là được rồi, một đám quên nguồn quên gốc!
- Chỉ vì một khoản phá bỏ di dời nho nhỏ, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng không cần. Đám người này chết không có gì đáng tiếc!
- Đáng chết.
- Đáng chết!
- Cho dù bọn họ có chết hết, cũng đừng mong tôi đưa Tiểu Sai đi, tôi không thể để Tiểu Sai rời khỏi tôi được!
- Ông nội, Tiểu Sai cũng sẽ không rời bỏ ông nội, Tiểu Sai muốn theo ông nội.
Bé gái và Thôi lão đầu cùng ôm nhau khóc rống.
- Là vì nguyên nhân này sao? - Hứa Thanh Lãng tiến đến bên cạnh Châu Trạch, nhỏ giọng hỏi.
Nếu như hết thảy căn nguyên tạo thành những chuyện này đều là vì Thôi lão đầu có mắt Âm Dương trời sinh, nhưng nhân sinh lại cực kỳ thất bại, ông ta muốn giữ đứa cháu gái này ở lại bên mình. Như vậy chỉ cần giao đứa bé này ra, dường như đã là phương thức xử lý thích hợp nhất.
Dân làng có thể tránh khỏi một trận tai hoạ, hơn nữa cô bé này vốn là thi thai biến hóa thành, vốn không thể coi là người sống.
- Thời gian không chính xác. - Châu Trạch lắc đầu: - Hẳn mục tiêu của cương thi chính là bé gái này, nhưng cũng có thể hai bên không có quan hệ cha con hoặc mẹ con. Cậu không nghe thấy ông lão này nói sao, ba năm trước đây ông ta đã nhận nuôi bé gái này.
- Nếu quả thật cha mẹ cô bé đều còn ở đây, đồng thời bọn họ còn biến thành cương thi, thứ nhất, cô bé rất khó có thể tự chạy ra ngoài. Thứ hai, cho dù con bé có chạy ra ngoài, cũng không thể có trường hợp mãi ba năm sau cha mẹ của cô bé mới tìm tới.
- Vậy anh thấy thế nào?
- Phần mộ tổ tiên bị phá bỏ và dời đi nơi khác, thậm chí có thể là vì công trình này dẫn đến tầng đất nào đó xuất hiện biến hóa, sau đó mới khiến một đầu cương thi xuất hiện.
- Loại công trình lớn này rất dễ tào thành những chuyện kỳ quái, Long trụ dưới đường cao tốc trên cao ở Thượng Hải chính là một trong số đó.
- Sau đó, đầu cương thi này dựa vào bản năng, ngửi thấy được mùi vị của bé gái này, từ đó muốn ăn cô bé bồi bổ.
- Vậy sao anh lại không có cảm giác đối với cô bé? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Thời viễn cổ, con người đã từng sống cuộc sống ăn tươi nuốt sống. Người cổ đại chỉ cần có một ngụm cám để ăn đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Người thời hiện đại không chỉ muốn ăn no, lại còn cần phải ăn ngon.
- Trang bức đắc ý bản thân mình có huyết thống cao, còn phải quanh co lòng vòng như thế. - Hứa Thanh Lãng khinh thường nói.
Châu Trạch không phản bác gì nữa.
Bởi vì anh biết.
Nguyên nhân thực tế là vì hiện tại mình còn chưa tiến nhập trạng thái cương thi.
Nếu để cái ý thức kia trong cơ thể mình thức tỉnh, đoán chừng chuyện thứ nhất anh ta phải làm, chính là nhét bé gái này vào trong miệng. Dường như anh ta rất thích ăn loại vong hồn đặc thù này để bổ dưỡng bản thân mình.
- Vậy thi thai này phải làm sao bây giờ? Có thể đưa cô bé đi đầu thai không?
- Cũng được, cô bé được hình thành từ vong hồn, chẳng qua linh hồn cô bé đã lây dính thi khí sinh ra một số biến hóa, nhưng trên bản chất vẫn là vong hồn, xử lý một chút vẫn có thể đưa vào địa ngục đầu thai.
- Hơn nữa, một khi đưa cô bé xuống, chắc hẳn sẽ nhận được tích điểm rất cao.
- Vậy hay hay chờ thêm một thời gian nữa? Xử lý xong đầu cương thi kia giúp tôi trước đã?
Châu Trạch không nói chuyện.
- Này, giúp tôi đi… Anh cũng biết, lần đầu tiên khi chúng ta nhìn thấy Oanh Oanh đã hoảng sợ tới mức nào, một mình tôi không thể làm được đâu.
Châu Trạch vẫn không nói gì.
- Tốt xấu gì đây cũng là quê nhà của tôi, tôi không muốn nhìn thấy chuyện sinh linh đồ thán.
Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, sau đó lại cúi đầu, nhìn mũi giày.
Cọ xát mũi giày trên mặt đất, Tô Mục Nhiên nói:
- Ai, đời trước vất vả lắm mới có thể tiết kiệm đủ tiền mua một căn phòng, đời này thậm chí ngay cả một căn phòng nhỏ cũng không có, thật là thất bại quá đi.
- ... ... Hứa Thanh Lãng.
- Anh em là không thể như vậy được, anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! - Nửa ngày sau Hứa Thanh Lãng mới có thể nghẹn ra được những lời này.
- Vậy cậu có thể đưa ra lý do nào thuyết phục hơn để khiến tôi ra tay không? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Con mẹ nó, nói cho cùng, đây không phải đều là thân thích của anh sao!
- Thân thích nhà anh muốn gây chuyện.
- Anh có thể ngồi yên không để ý đến?
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận