Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 398: Câu chuyện về cây bút

- Hoan nghênh mọi người nghe đài Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi!
- Tôi là người đàn ông tốt.
- Tôi chính là —— phát thanh khủng bố đêm khuya.
Người phụ nữ còn chưa đi ra.
Chí ít vừa nhìn qua, tất cả trong trong ngục giam vẫn bình thường.
Ngoài cửa sổ xe là tiếng ve sầu đáng ghét không ngừng ồn ào.
Châu Trạch muốn ngủ lại không ngủ được, thậm chí ngay cả thuốc lá anh cũng hút hết rồi.
Anh chỉ có thể buồn chán mở radio lên nghe.
- Tốt rồi, tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười, chẳng mấy chốc bản điện ảnh của bộ


Nhà Trọ Tình Ái


sẽ xuất hiện. Tôi xin nhắc nhở mọi người ở đây, để những người thích xem bộ film này nhớ dẫn theo đồng bọn tới rạp chiếu phim để xem,
- Mặt khác, đêm nay, câu chuyện chúng tôi mang tới cho quý vị là câu chuyện do một tác giả thanh niên tên Hạ Tạ viết:


Một Ngày Du Lịch Trong Địa Ngục Của Ta


.
- Trong câu chuyện này, Hạ Tạ sẽ vẽ lên một bức tranh cận cảnh về địa ngục để quý vị độc giả thưởng thức, khiến mọi người trầm mê.
- Trong buổi họp báo xuất bản sách, Hạ Tạ đã từng nói, khi anh ta còn bé anh ta đã từng bị tai nạn xe một lần, hôn mê mấy ngày. Trong mấy ngày đó, anh ta đã mơ một giấc mộng rất dài, rất dài. Anh ta nói, anh ta đã đi tới địa ngục một chuyến, sau đó anh ta lại trở lại. Cho nên, đợi sau khi anh ta lớn lên, anh ta quyết định dùng bút của mình, viết lại mảnh đất địa ngục anh ta đã 'thấy' để mọi người đến xem.
- Sau đây.
- Chúng tôi sẽ kể lại câu chuyện này cho các anh chị em bằng hữu:
- 'Đường hoàng tuyền mênh mông vô bờ, ở hai bên đường nở rộ hoa bỉ ngạn mềm mại xinh đẹp, chập chờn lắc lư trong gió.
- Đám vong hồn muôn hình muôn vẻ đi lại trên đường hoàng tuyền.
- Có vong hồn đang hát.
- Có vong hồn đang khiêu vũ.
- Có vong hồn đang khóc.
- Có vong hồn đang quay đầu.
- Các vong hồn với đủ loại màu da, dân tộc, văn hóa hội tụ ở chỗ này. Tất cả tấm vỏ bọc bên ngoài bên ngoài của họ đều trở về trạng thái bản chất chân thật nhất.
- Chỉ có vào lúc này.
- Sự ngạo mạn và phiến diện mới không còn tồn tại nữa.
- Phú quý và bần cùng mới không còn vách ngăn...
Nghe đến đó.
Ông chủ Châu lườm xem thường.
Cảm thán nói:
- Ngu ngốc.
- Còn hát, khiêu vũ…
- Con mẹ nó sao không để quỷ sai dẫn theo bọn mày mở một bữa tiệc lớn ngoài trời luôn đi?
Châu Trạch tắt đài radio, đưa tay lục lọi một chút phía dưới. Vậy mà không ngờ anh có thể thực sự tìm được một gói thuốc lá ở phía dưới. Hẳn là của tên tài xế không may kia.
Đoán chừng hiện tại tên tài xế kia còn đang trưng ra vẻ mặt say mê nằm ngủ ven đường.
Cũng không biết ông ta có bị cảm lạnh hay không.
Mở một gói thuốc lá, không đợi Châu Trạch châm lửa hút.
Bỗng nhiên Châu Trạch sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên cảm giác tim đập nhanh truyền đến.
Trong ngục giam.
Đã xảy ra chuyện gì?
... ...
Thư viện.
Tù phạm và người phụ nữ,
Tù phạm vẫn ngồi trên ghế như trước.
Người phụ nữ lại sợ đến liên tục lui về phía sau.
Trong miệng không ngừng phát ra câu hỏi hoảng loạn:
- Vì sao, làm sao có thể, làm sao có thể... ...
Khóe miệng tù phạm lộ ra một nụ cười.
Trong mắt anh ta.
Lại lộ ra một vòng hồi ức thâm thúy:
... ...
Ngày đó.
Mưa rất lớn.
Còn có sấm sét.
Thỉnh thoảng lại có tia sét thoáng qua, theo sát phía sau là trận trận tiếng sấm.
Đã ba ngày anh ta không về nhà, bởi vì anh ta đang loay hoay không kịp về nhà.
Đang mùa tết trung thu.
Trong xưởng chế biến thực phẩm có rất nhiều đơn đặt hàng, nhưng anh ta lại không thể bỏ qua những đơn hàng này, bởi vì số lượng đơn đặt hàng vào ngày tết trung thu có thể bằng hơn một phần ba số lượng đơn hàng của cửa hàng trong cả năm.
Mẹ vợ đã giao nhà máy này cho người con rể như anh ta quản lý, đây chính là trách nhiệm của anh ta.
Dùng cách nói của mẹ vợ.
Cha và anh vợ hắn ta đều là người rất cứng nhắc, ngoại trừ làm cảnh sát, bọn họ chẳng biết làm gì cả. Đời này mẹ vợ không hy vọng bọn họ có thể thay đổi để chất lượng cuộc sống gia đình được tốt hơn, cho nên mẹ vợ chỉ có thể tự kiếm tiền phụ gia đình.
Hiện tại xưởng này chỉ có thể giao cho người con rể là mình đến xử lý.
Anh ta rất dụng tâm, thực sự rất dụng tâm, cũng rất tận lực.
Một nhà cha vợ kể cả anh vợ anh ta đều đối xử rất tốt với anh ta, không chút khinh thường xuất thân của anh ta, ngay cả khi vợ mình bàn chuyện cưới gả, bọn họ cũng không bố trí cửa ải khó khăn hay đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Cho nên anh ta chỉ có thể dốc hết sức lực làm việc, cố gắng làm việc, cho dù vì thế anh ta không còn thời gian để sáng tác truyện nữa, cũng không còn tinh lực đi thực hiện mộng tưởng của mình… Hơn nữa, sở dĩ anh ta quen biết người vợ này cũng là vì bọn họ có cùng sở thích viết lách.
Nhưng anh ta không hối hận, không hối hận chút nào. Đàn ông mà, dù sao cũng phải biết gánh vác gia đình, dù sao cũng phải hiểu rằng bản thân nên từ bỏ một vài thứ.
Kéo lê thân thể mệt mỏi.
Lái xe về đến nhà.
Đây là biệt thự nhà mình.
Anh ta vẫn không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có một ngày bản thân có thể đến biệt thự ở. Không phải loại nhà ở tự xây dựng ở nông thôn, mà là khu biệt thự hạng sang.
Cuộc sống tốt đẹp không chỉ nằm trước mắt mình, mà còn ở ngay trong tay mình.
Vợ đẹp.
Cháu ngoan.
Nhà cửa.
Sự nghiệp.
Anh ta đều có.
Ngừng xe, đi tới cửa anh ta mới nhớ chìa khóa nhà còn đang ở trên xe. Anh ta nhấn chuông cửa, đợi thật lâu nhưng không có người đến mở cửa.
Vào giờ này.
Có lẽ bọn nhỏ đã đi ngủ. Nếu vợ anh ta đang sáng tác, hẳn cô ấy sẽ tự giam mình trong phòng làm việc nên không nghe được tiếng chuông cửa cũng bình thường. Vì trước đây, phòng làm việc này được thiết kế theo kiểu ngăn cách tạp âm.
Nhưng bảo mẫu trong nhà phải đến mở cửa cho anh ta mới đúng.
Anh ta lại nhấn chuông cửa vài lần, vẫn không có người đến mở cửa.
Không có biện pháp nào, anh ta chỉ có thể trở lại trong xe, một lần nữa lấy chìa khóa trở về, dùng chìa khóa để mở cửa.
Đẩy cửa ra, tiến vào phòng khách, anh ta ngây ngẩn cả người. Trên sàn nhà phòng khách, vợ mình và hai đứa nhỏ đang bị trói ở nơi này.
Anh ta vọt tới như điên như dại, nỗ lực đánh thức vợ mình, đánh thức hai người con của mình.
Nhưng bọn họ đều không có phản ứng.
Trên người vợ và hai con còn có máu ứ động, dường như bọn họ đã phải trải qua dằn vặt roi đòn. Hơn nữa chỗ chết người nhất chính là, ba người đã hoàn toàn không còn hô hấp.
Bảo mẫu không ở trong nhà, không biết bà ấy đã đi tới nơi nào.
Đây là mộng.
Đây nhất định là một giấc mộng.
Nhất định là mộng.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?
Không thể.
Tuyệt đối không thể nào.
Anh ta không báo cảnh sát, chỉ lặng lẽ cởi dây trói trên người vợ và hai con ra, sau đó đặt ba người lên trên ghế sofa.
Khi con người gặp phải đả kích quá lớn, thường sẽ làm ra phản ứng như kẻ thần kinh.
Báo cảnh sát.
Có tác dụng gì không?
Vợ mình và hai đứa nhỏ đã chết.
Anh ta không khóc, cũng không gào to.
Chỉ lặng lẽ nhìn vợ và hai đứa con đang nằm trên ghế sa lon.
Nhìn hồi lâu.
Anh ta thấy đầu mình trắng bệch.
Thấy cả người mình đần độn.
Anh ta lên tầng, đi tới phòng ngủ nằm xuống, đắp chăn lên, gối lên gối đầu.
Đây là giấc mộng.
Mệt mỏi quá.
Tỉnh lại.
Hẳn sẽ có thể thoát ra khỏi giấc mộng này.
Anh ta ngủ thiếp đi.
Gặp phải tình huống như thế này.
Anh ta thực sự ngủ thiếp đi.
Hơn nữa anh ta còn ngủ thẳng tới hừng đông.
Khi anh ta tỉnh lại thì.
Anh ta phát hiện bên cạnh mình không có người vợ như mọi ngày. Anh ta đi tới gian phòng của bọn nhỏ, hiện tại đang là nghỉ hè, bọn nhỏ không cần đến trường, anh ta cũng rất phản cảm việc để bọn nhỏ phải đi học thêm học bớt từ quá sớm. Cứ để bọn nhỏ ở nhà chơi thật thoải mái là được rồi. Bọn nhỏ vốn đang nằm trong tuổi được vui chơi.
Trong phòng ngủ của bọn nhỏ cũng không có người.
Bỗng nhiên anh ta nghĩ tới hình ảnh anh ta nhìn thấy tối hôm qua khi về nhà.
Anh ta dùng một tay che miệng mình.
Con mắt mở thật to.
Anh ta không dám xuống tầng.
Anh ta nhớ kỹ tối hôm qua anh ta đã chuyển thi thể vợ và hai con lên trên ghế sa lon ở phòng khách. Anh ta không dám xuống dưới, anh ta sợ lại nhìn thấy một màn này.
Báo cảnh sát?
Xin lỗi.
Anh ta thực sự không nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ tới.
Tại sao phải báo cảnh sát?
Chẳng lẽ anh ta muốn bắt hung thủ?
Thế nhưng nào có hung thủ gì.
Vợ của tôi và bọn nhỏ vẫn còn sống.
Đúng vậy.
Rõ ràng bọn họ vẫn còn sống, vì sao tôi phải báo cảnh sát?
... ...
Hơn mười năm trước, ở Nhật Bản, có một giáo sư đại học. Sau khi vợ giáo sư ấy qua đời vì bệnh tim đột phát lúc đang ngủ say, giáo sư ấy đã sống cùng với thi thể vợ mình hơn ba năm.
Trong lúc ấy giáo sư vẫn cảm thấy vợ mình chỉ ngủ thiếp đi, còn chưa chết. Giáo sư ấy còn mua tủ đông để đặt thi thể vợ mình vào. Ngay từ đầu, giáo sư ấy đã nói với người ngoài vợ mình bị té gãy chân, không tiện ra cửa. Sau đó, giáo sư nói vợ mình xuất ngoại bồi dưỡng.
Cứ như vậy, tin người vợ chết đã bị anh ta lấy đủ loại cớ để che giấu suốt ba năm. Mãi tới khi cha ruột của vợ sinh bệnh nằm viện, nhà mẹ đẻ cưỡng ép yêu cầu cô vợ trở về để gặp mặt cha lần cuối… Cuối cùng, lời nói dối ấy mới bị phát hiện.
Cảnh sát và những người khác xông vào nhà giáo sư kia, phát hiện thi thể trong tủ lạnh. Ngay từ đầu, mọi người đều hoài nghi giáo sư giết chết vợ, sau đó có ý đồ giấu thi, hủy diệt chứng cứ.
Nhưng giáo sư vẫn kiên trì nói vợ mình không chết, mỗi ngày cô ấy có thể ăn sáng chung, ngủ chung với mình.
Đợi khi người chung quanh không ngừng nói cho anh ta biết, vợ của anh ta đã chết từ ba năm trước rồi, anh ta mới bày ra biểu tình như lời nói dối từ tận sâu trong đáy lòng bị đâm thủng.
Giáo sư quỳ sát bên cạnh thi thể vợ mình gào khóc.
Giờ khắc này.
Anh ta mới ý thức tới.
Vợ mình đã chết.
Sau đó, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra. Bởi vì thi thể được bảo tồn tương đối tốt nên nguyên nhân cái chết đã được xác nhận, giáo sư được hủy bỏ hiềm nghi mưu sát.
... ...
Anh ta không dám xuống cầu thang.
Vì sao anh ta không dám?
Anh ta cũng không hiểu.
Nhưng anh ta không muốn xuống.
Anh ta lặng lẽ đi tới phòng làm việc.
Bình thường vợ mình vẫn sáng tác trong phòng, máy tính của vợ mình còn đang được đặt trên bàn sách.
Vợ mình vẫn thường cười nhạo mình, nói trước đây khi anh ta sáng tác không thích dùng máy vi tính, mà chỉ thích dùng bút máy. Còn từng đưa bản thảo được viết từ bút máy chuyển phát nhanh cho nhà xuất bản và tạp chí. Cuối cùng khi người ta trả bản thảo còn ghi kèm một hàng thông tin: Không chấp nhận bản thảo được viết bằng bút máy.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì dùng bút máy để viết tiểu thuyết, cho dù sau khi viết xong anh ta lại đánh lại vào máy vi tính. Bởi vì anh ta cảm thấy việc dùng bút máy để viết ra từng chữ từng chuyện, rất có cảm tình, rất có nhiệt độ, không lạnh lẽo như đá, càng tươi mơi hơn.
Bút máy của anh ta anh ta đã mua được trên sạp hàng khi còn bé. Đây là cây bút máy đầu tiên của anh ta, thế nhưng dùng tới bây giờ vẫn chưa hỏng. Mặc dù không phải bút do thương hiệu nổi tiếng sản xuất, nhưng chất lượng lại rất tốt.
Chẳng qua.
Từ sau khi kết hôn, tiếp nhận nhà máy thực phẩm của nhà mẹ vợ, rất ít khi anh ta dùng cây bút máy này để viết nên câu chuyện của mình.
Nhưng anh ta đã dùng bút máy sao chép tất cả câu chuyện mà vợ mình đã viết một lần, sau khi sao chép xong anh ta lại chậm rãi xem kỹ. Anh ta hưởng thụ loại cảm giác này, cũng thích loại cảm giác này.
Anh ta cầm lấy cây bút máy kia.
Mở ra trang vở trống của mình.
Cầm lấy quyển truyện


Tôi Yêu Nhà Của Tôi


,cuốn truyện mới được xuất bản trong thời gian gần đây của vợ mình.
Câu truyện kinh dị này vợ anh ta lấy gia đình làm nguyên mẫu để sáng tác.
Dòng chữ màu đỏ tươi trên trang bìa biểu thị, đây là một quyển truyện kinh dị.
Mở trang thứ nhất.
Anh ta bắt đầu chiếu theo câu nói trong tiêu đề để bắt đầu viết lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận