Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1181: Thả lão đạo là xong rồi! (1)

Dường như Khánh rất thưởng thức Lâm Khả.
Nhưng cô ta cũng đã nói rất thẳng thắn.
Thứ cô ta thưởng thức là sự trơ trẽn không biết xấu hổ giống như chính cô ta kia.
Loại thưởng thức này, khó mà khiến cho Lâm Khả có cái loại cảm giác “bị rung động”.
Cô ta chỉ có thể một mực cẩn thận tiếp chuyện, tìm lại cảm giác khẩn trương đã lâu mới xuất hiện, đúng vậy, Lâm Khả cũng phát hiện, dường như cuộc sống của bản thân đã trôi qua một cách bình thản quá lâu rồi, cũng trở thành Cá Mặn rồi.
Lúc tình tiết bỗng nhiên có kích thích và dồn dập quá độ, ít nhiều bản thân cũng có chút không thích ứng và không thả lỏng được.
Cũng may, ngược lại loại tâm tình này lại rất thích hợp với cảm giác lần đầu được gặp đại lão, không dẫn ra chút hoài nghi gì.
Nếu là quá thả lỏng, thì lại không thích hợp.
Đương nhiên rồi, người còn có người khác mạnh hơn, ít nhất, dưới tình hình hôm nay, chỉ cần ông chủ không lựa chọn vạch mặt, thì mọi người đều phải cúi đầu.
Lúc này.
Trong lòng Lâm Khả bỗng nhiên có loại cảm giác nhao nhao muốn thử, phảng phất như có một tiểu ác ma tội ác đang giơ dao nĩa không ngừng la hét cầu nguyện ở trong lòng:
Có chút mong đợi khi nào ông chủ sẽ trực tiếp vạch mặt người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh này!
Cho nên nói, quan hệ giữa phụ nữ, có lúc, thường thường sẽ trở nên rất đáng sợ, mặt ngoài thì cười hì hì, trong lòng lại hận không tối nay không thể bạo chết cô.
Thậm chí ở sau lưng, ngay cả lời tưởng niệm cũng đều đã viết cho bạn xong trước thời hạn rồi.
Hôm nay ông chủ Châu phải lái xe nên có chút mệt mỏi, đã rất lâu anh không lái xe đường dài rồi, nhất là một hai năm gần đây, chỉ cần là đi đường dài, đều là những thủ hạ của anh lái xe giúp anh.
Lão Trương và đám những quỷ sai còn lại, tạm thời còn ở lại Dương Châu, quy về dưới sự chỉ huy của Phùng Tứ, bắt Hào Trư, làm nhân viên vệ sinh còn phải được tiếp tục.
Khánh chỉ đích danh muốn Châu Trạch cùng Lâm Khả theo cô ta quay về Thông Thành trước, nếu như người ta đã sắp xếp như vậy, ông chủ Châu chỉ có thể dựa theo những lời cô ta nói mà làm thôi.
- Làm bộ đầu, rất thú vị sao?
Khánh mở miệng hỏi.
Người phụ nữ này, dáng vẻ ngồi ở đằng sau, thật là có một bộ dáng vẻ không giận tự uy.
- Phục vụ vì âm ti.
Ông chủ Châu rất không thành ý mà nói câu khẩu hiệu.
Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Khánh sẽ hỏi anh một vài vấn đề, sau đó bản thân cô ta lại lâm vào trạng thái cân nhắc, dường như cô ta cũng không quá để ý Châu Trạch có thái độ gì, cũng không chú ý Châu Trạch có đang nghiêm túc trả lời hay không.
- Được rồi, anh là người của Phùng Tứ, tự nhiên không vừa mắt danh tiếng hiện tại của đội chấp pháp chúng tôi.
Ông chủ Châu thật sự bất đắc dĩ.
Tại sao mỗi một người đều muốn kéo anh vào đội chấp pháp.
Anh nhìn giống chó điên biến thái như vậy sao?
Anh thấy được khí chất của mình và khí chất của đội chấp pháp, hoàn toàn không tương đồng nha.
- Được rồi, tiếp tục theo Phùng Tứ đi, dường như cũng là một con đường tốt.
Khánh không nói ông chủ Châu không biết điều.
Dọc theo con đường này.
Ông chủ Châu cũng coi như hơi chút quen thuộc một chút với tính khí của cô ta rồi.
Thật ra thì.
Ngoại trừ việc cô ta một lời không hợp liền giết người ra, cô ta lại là một người rất dễ sống chung.
Ít nhất.
Trước khi xác định được bạn hoàn toàn không có giá trị.
Cô ta sẽ không giết bạn.
Hơn nữa, trong vô thức, Châu Trạch phát hiện hình như đối phương thật sự có chút thưởng thức anh.
Câu nói kia là thế nào nhỉ.
Người được yêu, vĩnh viễn không sợ hãi.
- Thời điểm Thông Thành xảy ra chuyện, anh không cảm nhận được một chút nào sao?
Khánh lại hỏi.
- Không có, thậm chí tôi còn không biết là đội chấp pháp đã từng tới Thông Thành.
Khánh gật đầu một cái.
Lần đối thoại này.
Nhìn qua có chút ngốc.
Nhưng cũng là chuyện không còn cách nào.
Dù sao.
Trước lúc còn chưa biết được thân phận thực sự cùng lá bài tẩy của ông chủ Châu, bạn chỉ có thể coi anh như là một quỷ bộ đầu của địa phương mà đối đãi, suy nghĩ của bạn, suy luận của bạn, tự nhiên cũng sẽ đi theo con đường này.
Khánh đã được coi như một nhân vật không tầm thường rồi, nhưng chưa so sánh với doanh câu, thậm chí chỉ so sánh với Vượng Tài cũng đã không cách nào so sánh được rồi, hoàn toàn không phải là những người cùng cấp độ, tự nhiên sẽ không thoát được hạn chế của lối suy nghĩ thông thường.
- Thông Thành, có nơi nào đặc thù hay không?
- Nơi đặc thù?
Châu Trạch suy tư một chút, nói:
- Hình như cũng không có địa điểm đặc thù gì cả.
- An Bất Khởi, trước đó đã ở Thông Thành?
- Tuy nói tôi là người của Tứ gia, nhưng tôi thật sự không biết được bao nhiêu với chuyện trước đây của Tứ gia, tôi vào nghề cũng chỉ mới hai năm thôi, cho nên, tôi cũng không biết An Bất Khởi, lúc trước anh ta rất thân với Tứ gia sao?
- Vào nghề hai năm, đã thành bộ đầu rồi?
Khánh khẽ mỉm cười.
- Tiến bộ thần tốc.
Châu Trạch lấy thuốc ra, ngậm trên miệng, nói:
- Đều nhờ vào sự chiếu cố của Tứ gia.
Ngược lại.
Cái nồi gì cũng đều úp lên trên đầu Phùng Tứ là được rồi.
- Đúng vậy, anh thực sự không tính vào đội chấp pháp sao? Tứ gia của các người, cho dù có trở thành phán quan, ở trong mắt tôi, nói thật, cũng chỉ... Ha ha.
- Tuy nói hiện tại đội chấp pháp đã sa sút, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa.
- Hình như tôi không còn lựa chọn nào khác nữa, nếu như đại nhân ngài cố ý để mắt đến ty chức, ty chức nguyện ý ra sức.
- Được, đợi tôi giải quyết xong chuyện ở Thông Thành, có thể làm thủ tục cho anh, dương gian này, dù sao cũng là thế giới của người sống, thỉnh thoảng đi lên hóng mát một chút, xem những thứ mới mẻ một chút thì vẫn được, nhưng vẫn luôn ở trên này, giống như là một con cá rời khỏi nước lên trên đất nằm quá lâu, dễ dàng bị phơi khô, biến thành Cá Mặn.
- Đại nhân ngài nói đúng.
- Có phải anh cảm thấy rất tò mò hay không, tại sao tôi lại coi trọng anh đến như vậy?
- Đúng vậy, quả thực ty chức có chút nghi ngờ.
- Trước khi tôi quyết định muốn tới Thông Thành, tôi đã cho người điều tra hồ sơ ở âm ti, phát hiện trong hồ sơ lưu trữ, những ghi chép về anh, không đúng, nói một cách chính xác, là những ghi chép về các người, thực sự quá ít.
- Tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của Phùng Tứ, sẽ không sai ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận