Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 832: Thuốc! (1)

Nguyệt Nha nghiêng đầu nhìn lão Trương:
- Đương nhiên, nếu như thuộc về kiện cáo tôi cũng không hề gì, sẽ không cần nói cho tôi biết, tôi chỉ hỏi giúp anh, sau đó nói kết quả đã hỏi được cho anh biết, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lão Trương thở dài.
Day mi tâm.
Hơi bất đắc dĩ nói:
- Dựa theo tình huống điều tra trước mắt lấy được về bốn người mất tích này, thật ra bọn họ có một điểm chung.
- Điểm chung? Sao nghe có cảm giác giống như án mưu sát liên hoàn người chết đều mặc quần đỏ vậy.
- Nói không thỏa đáng, nếu chỉ đơn thuần là án mưu sát liên hoàn đơn thuần, khả năng tôi sẽ không rối rắm như vậy, cùng lắm thì so tốc độ với hung thủ, xem con cá nhanh hay lưới đánh cá nhanh hơn.
- Nhưng bốn người mất tích này, ba người trong đó thân mắc ung thư, còn có một người nhiễm trùng đường tiểu.
Nghe vậy, Nguyệt Nha hơi sửng sốt, nhíu mày.
- Tôi hiểu.
Bốn người thân mang bệnh nan y mất tích tập thể trong thời gian ngắn, vậy lại còn có thể chỉ là một góc núi băng lộ ra ngoài, trong này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, thoáng cân nhắc một chút, đều sẽ khiến cho người ta có cảm giác lạnh lòng kinh hãi.
Nước rất sâu, có thể chôn vùi người đến sít sao.
- Cảnh sát các anh đã hỏi chưa?
Lão Trương gật gật đầu:
- Hỏi rồi, nhưng người nhà không phối hợp.
- Vậy tôi đi xuống, thế còn anh?
- Tôi ngồi ở đây chờ tin tức của cô.
- Thế lát nữa gặp, cảnh sát của tôi.
Nguyệt Nha cười chào lão Trương, xuống xe, đi vào tiểu khu trước mặt.
... ...
Đây là một tiểu khu cũ, chắc từ lâu rồi.
Nguyệt Nha dựa vào địa chỉ lão Trương đã cung cấp, tìm được hộ kia, trong hành lang không có camera, đi dọc theo, trừ bỏ chỗ cửa chính ra, cũng không hề phát hiện ra có giám sát ở chỗ nào khác.
Nguyệt Nha đi tới trước cửa, đầu ngón tay xuất hiện hai cây ngân châm, chọc ngoáy lỗ khóa một lúc, rất nhanh, cửa chống trộm đã bị mở ra, sau đó cửa phòng cũng dễ dàng bị mở ra.
Đi vào rồi.
Nguyệt Nha chỉ cảm thấy một mùi gay mũi.
Mùi cồn rất nặng.
Không phải uống rượu chứ?
Nguyệt Nha hơi bất an, nếu vị kia uống rượu say, bản thân còn tra hỏi cái rắm? Cô không biết sưu hồn, hơn nữa, cô cũng không dám giết người đoạt hồn.
Phòng khách không lớn, Nguyệt Nha đẩy cửa phòng ngủ ra trước, trong phòng ngủ đầu tiên chắc là phòng của con họ bên trong treo đầy áp phích của Cristiano Ronaldo.
Nguyệt Nha đẩy cửa phòng ngủ thứ hai, đây chắc là phòng ngủ của hai vợ chồng, chăn rối nùi, tàn thuốc trên đất, có vẻ rất dơ loạn, nhưng vẫn không thấy người.
Nguyệt Nha lại nhớ tới phòng khách.
Lúc này.
Cô mới chợt phát hiện trên tường trong phòng khách hơi chật chội.
Trước đó tưởng dán áp phích minh tinh linh tinh gì đó, nhưng lần này cẩn thận nhìn lại, phát hiện trên đó đều là ảnh chụp của một người.
Người đàn ông trong tấm ảnh lúc mặc đồ tây, lúc mặc áo dài trắng, lúc lại quần áo chơi bóng, hơn nữa quảng cáo phía dưới đều thật vang dội, hoàn toàn miêu tả người đàn ông này thành tồn tại giống như “Vĩ nhân”.
- Đây là minh tinh sao?
Nguyệt Nha hơi nghi ngờ ngẫm nghĩ.
Bởi vì người đàn ông trong bức hình này, cô thật sự không biết, cũng chưa từng thấy.
Cô cảm thấy mình cũng không lạc hậu hơn trào lưu, bình thường trừ bỏ làm công trạng ra, sinh hoạt bình thường của mình vẫn rất phong phú, cho dù hiện giờ trong giới xuất hiện từng nhóm tiểu thịt tươi, cô đều có thể gọi tên ra phần lớn.
- Loảng xoảng!
Lúc này.
Trong toilet truyền đến một tiếng giòn vang.
Nguyệt Nha đi qua, đẩy cửa toilet ra.
Một người đàn ông trung niên đang quỳ sát bên cạnh bồn cầu, trong tay còn cầm một chai rượu đế.
Mùi hôi chua gay mũi lập tức tuôn ra cửa toilet.
Trên mặt Nguyệt Nha lộ vẻ ghét bỏ.
Ngân châm trong tay lật chuyển vài lần.
Thật sự muốn đâm chết người trước mắt này, đỡ làm ô nhiễm bầu không khí bên người mình.
Nhưng Nguyệt Nha vẫn nhẫn nhịn, thử hỏi:
- Vợ anh đi đâu rồi?
Người đàn ông mở ánh mắt đỏ bừng ra, rung đùi đắc ý nhìn Nguyệt Nha, giống như hơi nghi hoặc, lại không ý thức được rằng một người xa lạ đã xuất hiện trong nhà mình.
- Vợ anh đi đâu rồi?
- Đi chữa bệnh chứ sao.
Người đàn ông lại uống một ngụm rượu, sau đó xoay người ói vào bồn cầu.
- Chữa bệnh ở bệnh viện nào?
Nguyệt Nha tiếp tục chịu đựng “Hun đúc” gay mũi.
- Bệnh viện?
Người đàn ông lộ vẻ nghi hoặc và trào phúng.
Ngửa đầu.
Ợ hơi rượu.
La hét lên:
- Bệnh viện là nơi chữa bệnh sao? Vốn chính là nơi lừa tiền.
Lão đạo bận rộn nửa buổi chiều, cuối cùng thay khóa vân tay, ông còn định bán lanh lợi, cố ý mân mê ra, nhưng hiệu quả lại chỉ có thể nói liều mạng giống như lúc trước mình mua xe lăn bằng điện cho ông chủ.
Nhưng lão đạo từ trước đến nay không phải là người nản lòng.
Ông vẫn lạc quan tích cực dâng trào tiến lên trước.
Tràn đầy năng lượng!
Bằng không khi đối mặt với những mưa gió trong đời.
Nhiều sấm sét như vậy.
Ông cũng không sống được đến hiện giờ.
Không bị nổ chết cũng đã sớm bị nổ đến bốc mùi.
Người thường có thể sống đến ngoài bảy mươi, coi như thọ, đối với lão đạo mà nói, lại càng không dễ.
- Người ta không để ý đến mày, mày còn cố tình đến gần làm gì? Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của mày này!
Lão đạo thấy khỉ con nhà mình vẫn cứ luôn xum xoe vây quanh bên cạnh hoa hồ điêu, không khỏi phiền chán.
Khỉ con cũng không để ý, tiếp tục “Khẹc khẹc khẹc” bên cạnh hoa hồ điêu, khỉ con ôm nhiệt tình vô cùng lớn đối với “Bạn chơi” mới gia nhập.
- Nếu như mày thích khỉ cái, buổi tối tao sẽ đi vườn bách thú tìm cho mày;
- Béo có gầy có, cao có thấp có, có tri thức hiểu lễ nghĩa có phóng đãng lang thang.
- Tao đã quét qua vườn bách thú tam giác một lần rồi, luôn có thể tìm được khẩu vị mày thích.
- Nhưng mày lại thích thứ đồ chơi này, đây con mẹ nó còn không phải lai giống sao.
Lừa và ngựa có thể sinh con la, chó Husky và chó Corgi cũng có thể sinh con.
Nhưng khỉ con và chồn, có thể sinh con sao?
Lão đạo thật sự tự hỏi trong chốc lát, dường như không có khả năng.
- Không đúng, đây con mẹ nó là đực hay cái?
Lúc này lão đạo mới phát hiện mình xem nhẹ một vấn đề, trước không quan tâm giống loài khác nhau, nếu như đều là đực, giống loài và huyết thống có mạnh hơn nữa cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận