Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1182: Thả lão đạo là xong rồi! (2)

- Ty chức xấu hổ, thật ra thì, cũng bởi vì nguyên nhân Thông Thành vẫn luôn mưa thuận gió hòa nguyên nhân đi, trên căn bản, không có chuyện gì.
- Ty chức cũng đã có thói quen lấy việc giúp người làm niềm vui, cho nên, cũng không có kẻ thù gì.
- Có lẽ vậy, nếu như người mà tôi muốn tìm thực sự ở Thông Thành, hình như cũng có khả năng đó.
Nếu như vị kia thực sự ở nơi này.
Mưa thuận gió hòa.
Cũng không tính là gì.
Châu Trạch tiếp tục lái xe.
Thật ra thì.
Mở miệng một tiếng đại nhân, mở miệng một tiếng ngài.
Trong lòng ông chủ Châu ngược lại cũng không có uất ức gì.
Cứ coi như trò khỉ thôi.
Trong nhà có đồ ăn, trong lòng không hoảng hốt.
Chỉ là Thiết hàm hàm, hình như bởi vì có người ngoài đang ở đây, cho nên vẫn luôn không xuất hiện.
Hoặc giả, có lẽ lần trước ăn phần món ăn thịt lợn cộng thêm chân giò heo đã quá ngán, còn đang ngủ say trong quá trình tiêu hóa.
- Thông Thành có biểu diễn xiếc khỉ không? - Khánh bỗng nhiên lại mở miệng nói.
- Xiếc khỉ? Thật ra thì, hiện tại chúng ta có thể đổi phương hướng một chút, đến Hoài An.
- Tại sao lại đến đó?
- Bởi vì nơi đó có chỗ ở cũ của Ngô Thừa Ân. (tác giả của Tây Du ký)
- Tôi nói là xiếc khỉ.
- Huyện Lợi Tân ở An Huy hình như rất nhiều khỉ, quê hương của xiếc khỉ.
- Thông Thành đều không có sao?
- Tôi chưa từng nhìn thấy.
- Há, phải không.
- Nếu như muốn tìm, có thể tìm được không?
- Thử một chút xem sao, trong sở thú có được không?
- Anh nói gì?
Rốt cuộc.
Sắp ra khỏi cao tốc rồi.
Trạm thu phí cũng ở phía trước rồi.
Qua khỏi trạm thu phí, Châu Trạch dừng xe ở bên đường, lão đạo xe cũng đậu ở chỗ đó.
- Đó chính là hướng dẫn viên du lịch mà anh tìm cho tôi?
Khánh đưa tay chỉ lão đạo – người đang đứng ở bên ngoài xe và gật đầu chào hỏi – đồng thời hỏi.
- Đúng, ông ta coi như một người hiểu rõ khu vực này, ông ta cực kì quen thuộc với người và chuyện tam giáo cửu lưu* ở Thông Thành, không ai hiểu rõ hơn ông ta.
(*“tam giáo” – ba giáo lớn là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; “cửu lưu” là chín học phái lớn thời chiến quốc là Nho gia, Đạo gia, Âm dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Cụm từ này được dùng để chỉ mọi hạng người trong xã hội)
- Không phải mới vừa rồi đại nhân ngài nói muốn xem xiếc khỉ sao?
- Thế nhưng có lẽ ông ta biết ở đâu có đấy.
Lão đạo đi tới cửa xe cạnh, Châu Trạch hạ cửa sổ xe xuống.
- Ha, ông chủ, đã về rồi à, ồ, chào khách, còn là một… ồ, xin chào ngài, xin chào ngài, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!
Có tấm gương tiểu loli trước đó.
Lão đạo cũng sẽ không ngu ngơ coi bé gái đang ngồi ở đằng sau kia thực sự là một người bạn nhỏ nhà bên cạnh.
Trong thái độ, thật sự rất có thành ý.
Kinh nghiệm cuộc sống phong phú nói cho ông ta biết, càng là người thích giả bộ nai tơ, thì càng đáng sợ!
Khánh nhìn lão đạo, không vội xuống xe, mà là trực tiếp hỏi:
- Ông biết ở trong khu vực Thông Thành này, ở đâu có xiếc khỉ không?
- Xiếc khỉ? - Lão đạo gãi gãi đầu, làm ra vẻ suy tư, nói:
- Này nhé, nơi này của chúng tôi là đồng bằng, cũng không có rừng già hay là đỉnh núi gì đó, ngoại trừ sở thú, cũng không khỉ nha.
- Lúc trước bần đạo từng ở núi Nga Mi một đoạn thời gian, nơi đó, khỉ rất nhiều cũng đều là hàng thật, ở nơi này, ngoại trừ trong sở thú, bần đạo thật sự chưa từng nhìn thấy khỉ.
Ông chủ Châu duỗi tay gẫy tàn thuốc một chút.
Đối với phản ứng khi lâm trận của lão đạo, ông chủ Châu vẫn luôn yên tâm, những lời nhắc nhở lão đạo trước đó cũng không phải là uổng công vô ích.
Phải biết cái vị đang ngồi ở đằng sau kia, nói dễ nghe một chút, là nhân vật cấp đại lão trong đội chấp pháp, nhưng trên thực tế, không khác gì thủ lĩnh đặc vụ cả.
Nếu không hiện tại cũng không phải chấp hành nhiệm vụ ám sát người lãnh đạo tiền nhiệm mà cấp trên đã giao.
Từ lúc bắt đầu nói chuyện phiếm đến lúc này, cũng chưa được bao lâu, ông chủ Châu cũng sẽ không ngốc đến mức gửi tin nhắn wechat để lộ tin tức cho lão đạo ngay dưới mi mắt của cô ta, như vậy thì quá vẽ rắn thêm chân rồi.
Dù sao lão đạo cũng không phải kẻ ăn chay, có thể bán giấy tiền cho người với giá nhân dân tệ trong phát sóng trực tiếp, chút ứng biến này, không thành vấn đề.
Mọi người xuống xe, lão đạo đứng chờ ở bên cạnh.
Khánh nhìn Châu Trạch, nói:
- Như thế này đi, trước tiên tôi đi dạo trong Thông Thành một chuyến trước, anh đi chuẩn bị một chút, sắp xếp một chỗ ở thích hợp, sắp xếp ba phòng ở đi, còn hai vị, có lẽ sáng ngày mốt sẽ đến.
Đây là là đang xem ông chủ Châu như người phục vụ à.
Nhưng chuyện này lại đang phù hợp với ý muốn của ông chủ Châu.
Con mẹ nó.
Người muốn lão đạo làm hướng dẫn viên mang anh ta ra ngoài chơi lần trước.
Đã làm bình sạc nằm trong tiệm thuốc ở cách vách tiệm sách được nửa năm rồi…
- Đại nhân yên tâm, ty chức nhất định sắp xếp thỏa đáng.
- Anh làm việc, tôi yên tâm.
Khánh đưa tay, lại muốn vỗ vai Châu Trạch một cái, nhưng bởi vì nguyên nhân chiều cao, vẫn từ bỏ.
- Mời ngài, xe của tôi ở bên kia.
Lão đạo chỉ chỉ cái xe ở đối diện nói.
- Được, vậy thì làm phiền ông rồi.
- Xem cô khách khí kìa, cô từ xa tới đúng không.
Lão đạo băng qua đường, mở cửa xe giúp Khánh, đợi sau khi Khánh ngồi vào, lão đạo lại phất tay một cái với ông chủ Châu cùng Lâm Khả, ngồi vào vị trí tài xế.
Châu Trạch cùng Lâm Khả cùng vẫy tay với chiếc xe bên đó.
Dù là xe đã chạy được một đoạn rất xa.
Ông chủ Châu cũng không hạ cánh tay đang vẫy xuống.
Thế nhưng đứng từ góc độ của Khánh.
Có lẽ ông chủ Châu là đang cực kì chuyên tâm nịnh hót.
Nhưng chỉ có ông chủ Châu biết rõ.
Thật ra là anh đang…
Nói lời từ biệt thật sự.
Thẳng đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy bóng của chiếc xe nữa.
Châu Trạch mới lẩm bẩm nói:
- Đi thôi!
- Sáng giờ, cô có nhìn thấy lão đạo không?
Hứa Thanh Lãng một vừa hái rau cải vừa hỏi.
Trong vườn rau xanh, đám rau cải tươi non mơn mởn trong vườn phát triển rất tươi tốt, còn mang theo giọt sương sớm ở bên trên, không cần filter không cần bố trí góc chụp, đã làm cho người ta có một loại cảm nhận cảnh đẹp ý vui rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận