Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1184: Nhất định là duyên phận đặc thù (2)

Khách sạn lớn ở Thông Thành, vào mười lăm năm trước, coi như là một công trình nổi bật của Thông Thành, thời đó, người Thông Thành, không khỏi xem việc đến nơi đó ăn cơm hoặc là dừng chân ở nơi đó một chuyến là một chuyện rất có mặt mũi.
Chẳng qua là theo đà phát triển nhanh và mạnh trong mấy năm này nay của thành phố, khách sạn lớn của Thông Thành cũng sớm đã mất đi hào quang đặc biệt cũng là độc nhất vô nhị trong những ngày đó của họ, những tòa nhà cao tầng ở lân cận đó không ngừng dựng lên, nhân vật lão đại ca ngày xưa, bây giờ cuối cùng lại trở thành tiểu đệ nghèo kiết xác.
- Được, ở đây đi, ba phòng, bao nhiêu tiền?
Ông chủ Châu ở phía trước, làm thủ tục khách sạn xong, đi ra khỏi đại sảnh.
Lâm Khả đứng ở bên cạnh anh, lúc Châu Trạch đưa tay sờ túi, lại phát hiện bao thuốc lá không còn nữa.
Lâm Khả đưa một gói thuốc lá qua, rút ra một điếu, đưa cho Châu Trạch.
- Vừa mới mua.
- Ừm.
Ông chủ Châu cũng không nói cảm ơn, tự nhiên lấy thuốc.
Nghĩ lại lúc đó.
Lúc anh vừa mới trở thành quỷ sai, tiểu loli từng là một ngọn núi lớn kinh khủng ở ngay trước mặt mình, bây giờ, cô ấy cũng sẽ mắt sắc đi mua thuốc giúp anh.
Nhưng nghĩ đến “Khánh” đã đến Thông Thành rồi, có lẽ qua thêm mấy ngày nữa hai bé con còn lại cũng sắp tới, ông chủ Châu lập tức thấy đau cả đầu, một chút xíu cảm giác tốt đẹp vừa mới xuất hiện của anh lập tức tan hết sạch trong nháy mắt.
Lão đạo ơi lão đạo, ông thế nhưng muôn ngàn lần đừng khiến cho tôi thất vọng đó.
Hiện tại, ông chủ Châu chỉ có thể mong đợi lão đạo có thể giữ vững kỷ lục của ông ta, nếu không, tiếp đó, sớm muộn gì tiệm sách cũng phải cứng rắn vạch thẳng mặt với đám người “Khánh”.
Lúc này, một đám đàn ông mặc âu phục đi vào, vây quanh một người phụ nữ trang điểm đậm, độ dày của lớp son phấn trên mặt người phụ nữ, đoán chừng có thể trực tiếp đầu độc chết con muỗi đấy.
- Phải ở nơi này sao, điều kiện không ra gì cả nha, chọn nơi quái quỷ gì, đổi một chút đi, đổi chỗ đi!
- Tôi phải gọi điện thoại cho anh trai tôi, đây không phải là lừa đảo người sao!
- Alo, anh trai à, anh chọn cái khách sạn phế gì vậy chứ, đừng có lừa người như vậy chứ, em biết anh bận rộn, em biết anh rất bận rộn mà, nhưng chỗ này, em không ở.
Người phụ nữ la hét một trận ở trước cửa đại sảnh, xoay người rời đi, vệ sĩ ở bên cạnh lập tức vây quanh cô ta, cùng rời đi.
- Này, đây là ai vậy chứ, không phải là Hoa kiều thôi sao, lại còn chảnh như vậy, thật sự coi đây là hai mươi năm trước sao.
Người đứng ở bên cạnh ông chủ Châu hẳn là người quản lý của khách sạn này, lúc này đang cực kì bất mãn mà oán hận.
- Hoa kiều? - Châu Trạch tò mò hỏi lại.
Đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ, bản thân anh sắp xếp cho Khánh cùng với hai bé con tới sau kia ở nơi này, có khi nào bọn họ sẽ không hài lòng hay không?
Cũng sẽ không đi, cũng là người bị giam ở địa ngục mấy chục năm rồi, nào có nhiều người kém tinh tế như vậy, thú vị hay lừa gạt thì cũng phải chịu.
- A, nghe nói là bật quan tài trở về, chuẩn bị về nhà nhập thổ vi an.
Dường như người quản lý kia ý thức được tâm trạng của mình mất khống chế, lập tức gật đầu cười cười với Châu Trạch, xoay người tiếp tục làm việc của mình.
Ông chủ Châu nhún vai một cái, nói với tiểu loli:
- Đi thôi, về tiệm sách trước đi.
...
Một góc nhỏ hẻo lánh nhất trong thành phố Thông Thành, có một đoạn thành phố cổ, lúc trước xây dựng đường sắt, lúc đó, nơi này vốn là nơi có tuyến đường sẵn đi qua, nơi này vốn cũng là nên tiến hành phá bỏ và di dời, nhưng bởi vì có mấy nhà vẫn kiên quyết bám trụ ở nơi này.
Sau đó Chính Phủ hoạch định ngành trực tiếp sửa lại tuyến đường, đi vòng qua nơi này.
Cũng vì vậy, các dự án phá bỏ và di dời khu vực này, lập tức đều bị ngưng lại, không bị nhắc đến nữa.
Nguyên nhân lịch sử cộng thêm nhân tố khu vực của thành phố thay đổi, dẫn đến mấy năm qua, khu vực này đã trở thành nơi tập trung của nhân viên lao động chân tay từ nơi khác tới, hơi có chút phong cách đại hiệp lánh đời, cũng có chút dáng vẻ tốt xấu lẫn lộn.
Lão đạo dừng xe ở ngã tư, không dám đi vào bên trong, không nói tới chuyện bên trong đường hẹp, còn có tới mấy chiếc xe tùy ý đậu ở nơi đó, bạn mà lái xe vào, có lẽ đến lúc muốn lái ra thì lại bị kẹp ở bên trong.
- Mời ngài, ngài cẩn thận, mặt đất rất trơn.
Lão đạo cực kì ân cần.
Ông ta thấy, cô bé con ở trước mặt, không đúng, là người phụ nữ, không đúng, là nữ vương!
Hẳn là người mà ông chủ rất coi trọng, nếu không sẽ không để cho ông ta làm hướng dẫn du lịch dẫn cô ta đi tham quan.
Cho nên bản thân cần phải cẩn thận hơn gấp bội, phải phục vụ cực kì tốt, không thể để cho cô ta cảm thấy chút khó chịu nào.
Lão đạo đã xem chuyện này thành một nhiệm vụ chính trị, trên phương diện tư tưởng là đã cực kì coi trọng rồi.
- Xiếc khỉ, ở bên trong?
- Ở đó, ở đó, tôi đã hỏi thăm kỹ rồi, ở trong này có mấy nghệ sĩ diễn xiếc khỉ, buổi tối thường đến mấy gian hàng trong chợ đêm biểu diễn kiếm tiền.
Khánh gật đầu một cái, đi bộ vào bên trong.
Đúng lúc.
Vào lúc này.
Bên trong có một tên mập trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng lớn, ôm theo một cái bình gốm sứ Thành Hoa từ bên trong đi ra, bên cạnh có một đám vệ sĩ mặc âu phục màu đen đi theo.
Trong đó có một người phụ nữ có vẻ là trợ lý cầm điện thoại di động đưa đến bên lỗ tai của gã, hẳn là có người đang gọi điện thoại cho gã.
- Này, bà em à, bà đùa cái gì vậy chứ?
- Khách sạn không vừa ý thì đổi thôi.
- Anh trai đây đang bận mất rồi.
- Rốt cuộc bà nội chúng ta từ đâu tới vậy.
- Anh đây mà ôm cái bình tro cốt này đi loanh quanh lâu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy!
...
Nhân sinh, luôn kèm theo đủ loại chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều người đã trải qua, lúc quay đầu lại, đều sẽ nói: Những chuyện bất ngờ, khiến cho cuộc sống trở nên đặc sắc hơn.
Đó là bởi vì những người đã mất trong những tai nạn ngoài ý muốn, không thể nào nói được nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận