Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1493: Sét đánh (3)

Lúc này, Phùng Tứ đang đứng ở bên cạnh Khánh, phần tay áo bên trái bộ đồ bệnh nhân của Khánh đã được vén lên cao.
Phía trên đó, có một nốt ruồi son nhỏ.
Ừm, không phải là cái trò lừa người kiểu thủ cung sa gì gì đó.
Châu Trạch đứng lại, đôi mắt liếc tới.
Luật sư An gật đầu một cái với Phùng Tứ.
Phùng Tứ một tay kết ấn.
Vẽ mấy cái ở trong không trung.
Ngay sau đó, điểm lên bên trên nốt ruồi son kia.
Một luồng ánh sáng màu xanh theo ngón tay của Phùng Tứ mà đánh về phía nốt ruồi son kia.
Vị trí nốt ruồi son xuất hiện một tia sáng bóng nhàn nhạt.
Ngay sau đó.
Luồng ánh sáng màu đỏ đánh vào đằng trước giường bệnh.
Ở giữa luồng ánh sáng màu đỏ.
Có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người đang vặn vẹo giãy dụa.
Chẳng qua chỉ là, trên người của bóng người là ba đôi tay non nớt bé nhỏ đang ghì chặt nó lại.
- Đây là thứ gì?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Nhưng ở trong lòng.
Lại xuất hiện kinh hỉ!
Vừa mới giúp Doanh câu có cơ hội thăng cấp đậu phộng lên thành khoai tây nhỏ, bây giờ lại có cơ hội biến thành trái cà chua rồi sao?
Phùng Tứ lắc đầu một cái, nói:
- Ông chủ, chuyện này tôi cũng không biết, nhưng Khánh đã phong ấn nó bên trong cơ thể của một mình cô ta, mà phần phong ấn này, còn là do ba đại lão cấp độ Ất của đội chấp pháp cùng nhau thực hiện.
Điều này cũng có thể làm nhấn mạnh một phần mức độ quan trọng của kẻ bị phong ấn kia.
Dù sao.
Ba người nhóm Khánh đều vì vậy mà phải bỏ ra cái giá cực lớn, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.
- Bây giờ có thể giải mở phong ấn được không?
Châu Trạch hỏi.
Phùng Tứ lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cười khổ gật đầu một cái.
- Có ý gì? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi có thể giải mở được, nhưng có thể nó sẽ vì vậy mà chạy thoát được, thứ đó hẳn là rất khó bắt.
- Nhưng nếu như ông chủ anh có thể mời…
- Ông chủ lớn.
Luật sư An ở bên cạnh nhắc tuồng.
- Ừm… mời ông chủ lớn ra tay, hẳn là không thành vấn đề.
Đôi mắt Châu Trạch nheo lại một phen, lại hơi nhích gần đến vị trí nốt ruồi son một chút, khom lưng, đưa mắt tiến tời, đồng thời hỏi ở trong lòng:
- Thiết hàm hàm, anh đi ra đây, hỏi anh một chuyện này.
Không có phản ứng.
Nhưng Châu Trạch có một loại dự cảm.
Chắc chắn là con hàng này đang không trong trạng thái ngủ say.
Anh ấy đang cố ý!
- Alo, có ở đó hay không?
- Alo, nghe được xin hãy trả lời.
Châu Trạch lại gọi thêm mấy tiếng ở trong lòng.
Bên cạnh là Phùng Tứ đang rất chờ mong mà đứng ở đó, chờ đợi vị kia giáng xuống, có vẻ hơi kích động và nôn nóng.
Luật sư An thì đang đứng ở bên cạnh Phùng Tứ, dùng một loại ánh mắt hơn người kiểu người thành phố nhìn người nhà quê mà không ngừng liếc nhìn qua Phùng Tứ:
À, chưa từng va chạm xã hội sao!
Liên tiếp gọi ở trong lòng nhiều lần.
Nhìn thấy Doanh câu vẫn luôn không phản ứng.
Ông chủ Châu cũng lười tiếp tục gọi thêm nữa.
Thì ra là như vậy tôi đấy, tôi đây vất vả khổ sở tìm đồ ủ phân bón là vì ai chứ?
- Phùng Tứ.
- Vâng, có mặt, ông chủ.
Phùng Tứ có chút ngoài ý muốn, anh ta có thể cảm giác được, người gọi anh ta hắn, vẫn là ông chủ Cá mặn kia.
- Bây giờ anh đi ngay vào viện bảo tàng tượng sáp, trực tiếp nhổ cái cây kia lên cho tôi!
- Vâng ạ?
- Ạ cái gì mà ạ, bảo anh đi thì anh cứ đi đi!
- Vâng, ông chủ.
Mặc dù không biết tại sao phải làm như thế, nhưng Phùng Tứ vẫn gật đầu xoay người dự định đi làm theo.
Nhưng ngay khi Phùng Tứ vừa mới vừa đi tới cửa phòng bệnh.
Cơ thể Châu Trạch bỗng nhiên run lên.
Trong nháy mắt, hai tròng mắt bị một màn màu đen bao phủ.
Thoáng cái, áp lực hào hầm giống như biển cuộn sóng gầm đánh tới!
Mà Phùng Tứ.
Thì đang ở ngay trọng tâm của áp lực này.
“Phốc!”
Phùng Tứ vội vàng không kịp chuẩn bị cộng thêm việc trực tiếp gánh chịu luồng uy áp kinh khủng này.
Lại trực tiếp quỳ ở trên đất.
Ngược lại không phải là Phùng Tứ không có ý chí tiến thủ, mà là vào lúc này, bạn có chịu thua kém hay không thì cũng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.
Châu Trạch mở miệng nói:
- Anh… dám…
Phùng Tứ: o(╥


╥ )o

Đây coi như là lần đầu tiên Phùng Tứ trực tiếp đối mặt với áp lực đến từ Doanh câu.
Giờ khắc này.
Rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu tại sao từ mấy năm trước An Bất Khởi đã kiên định cố chấp làm thiểm cẩu như vậy rồi.
Đặt ở lúc trước.
Có lẽ thật sự là cách mình quá cao quá xa, chỉ đơn thuần dựa vào tưởng tượng, so ra căn bản là kém với đích thân tự mình trải nghiệm qua đi.
Trước mắt.
Ở trước mặt một luồng uy áp như thế này.
Các người, ngoại trừ việc thuần phục.
Không thể nào có con đường thứ hai được.
Cũng sẽ không có con đường thứ hai cho bản thân lựa chọn.
Trên bản chất mà nói, ngoại trừ lần đó vì tình yêu mà làm chuyện ngu ngốc, luật sư An cùng với Phùng Tứ, thế nhưng thật ra là cùng một loại người.
Chẳng qua là, lúc đối mặt với loại chất vấn này, Phùng Tứ chẳng qua chỉ quỳ rạp dưới đất, cúi rạp đầu, không dám trả lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Một ít chuyện, người trong nhà nói thì được, người ngoài không nói được.
Nếu như anh ta phân bua là nghe mệnh lệnh Châu Trạch mà làm việc, lúc này mới là hành vi ngủ xuẩn nhất đi.
Anh nghĩ bản thân có thân phận gì?
Dựa vào cái gì mà dám ở đây khích bác ly gián?
Người bình thường nói quan hệ của hai người rất tốt, Tiêu không rời Mạnh Mạnh chẳng rời Tiêu* đã coi là được lắm rồi, tốt đến giống như là mặc chung một cái quần vậy.
(*Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”. Hai người là huynh đệ kết nghĩa, gắn bó keo sơn, như hình với bóng. Câu này là để chỉ tình cảm gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm)
Nhưng loại này, hai người dùng chung một linh hồn, một mối quan hệ âm thầm lặng lẽ không cần động cả đầu lưỡi.
Các người còn muốn đi khích bác ly gián sao?
Còn muốn đi xen vào?
Phùng Tứ không ngốc, cho nên hiện tại, chính bản thân anh ta chỉ cần phụ trách ở đó run rẩy lẩy bẩy là xong chuyện rồi.
Châu Trạch cúi đầu xuống, nhìn nốt ruồi son trên cánh tay của Khánh một phen.
Anh ấy không ồn ào thêm gì nữa, bởi vì rất bất đắc dĩ chính là, nếu anh ấy muốn cãi nhau với ông chủ Châu, cũng chỉ có thể cãi nhau ở trong lòng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận