Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 409: Sinh nhật vui vẻ!

Buổi sáng, tắm rửa.
Ngồi vào vị trí bản thân mình quen thuộc nhất phơi nắng mặt trời.
Cà phê thơm lừng.
Báo chí đã được là cẩn thận.
Thậm chí ngay cả hoa cài cố ý được trưng trên bàn trà cũng có vẻ rất kiều diễm ướt át.
Một ngày cá muối.
Lại bắt đầu!
Nhấp một ngụm cà phê.
Rung rung tờ báo.
Khi lực lượng cá muối trong cơ thể ông chủ Châu đang nổi lên thì.
Luật sư An đi tới.
Cúi người với Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ có muốn tới ngục giam thăm khách hàng không?
- Không phải hôm trước mới vừa thăm rồi sao? - Châu Trạch nói.
Ngày hôm trước bản thân mình còn cố ý trèo tường nhìn.
Đối phương cũng có thể cảm thụ được sự cẩn thận quan tâm của bản thân mình với khách hàng.
- Lần này khác, lần này cần tiến vào giai đoạn kế tiếp, tôi cần phải nghe xem anh ta có yêu cầu gì với thân phận mới của chính mình, sau đó lại nói bóng nói gió một chút về nơi anh ta sẽ ở lại sau khi rời khỏi đây. Chờ sau khi hoàn thành một bước này, phần tiền còn lại cũng là phần tiền phong phú nhất có thể thanh toán.
- Vậy anh đi đi.
Mặt trời vừa mới lên.
Châu Trạch đang phơi nắng tới thoải mái.
Thực sự không muốn động.
- Anh vẫn nên đi cùng với tôi thì hơn. Kế tiếp có thể tôi phải phát triển nhiều thêm mấy nghiệp vụ, hơn nữa cũng cần phải xã giao với người của địa ngục phía. Nếu như anh đi cùng với tôi, cũng có thể nắm giữ mấy con đường liên lạc với người dưới địa ngục, sau này có gặp phải chuyện gì khác cũng dễ dàng hơn một chút.
Lời đã nói đến nước này.
Châu Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ gấp tờ báo lại.
Đứng lên.
Đi ra ngoài với luật sư An.
Sau khi xe ngừng ở cửa được lái đi rồi.
Bạch Oanh Oanh và lão đạo đứng ở cửa, thò đầu ra nhìn quanh bên ngoài.
- Anh anh anh, ông chủ đi rồi?
- Đi rồi.
- Chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị đi thôi, cũng không biết An Bất Khởi có thể kéo dài bao lâu.
- Chớ hoảng sợ, thời gian còn kịp.
- Này, mấy người tới giúp tôi một tay. - Cầu thang tầng hai, Hứa Thanh Lãng hô lên.
- Bần đạo và Oanh Oanh đều đang bận rộn. - Lão đạo nói xong lại nhìn về phía tiểu loli đang ngồi phía sau quầy bar, bất động như núi.
Tiểu loli phủi tay.
- Các người làm chuyện của các người, đừng kéo theo tôi, người ta tay nhỏ chân nhỏ, không giúp đỡ được gì.
- Không sao, cô đẩy phía sau giúp tôi là được rồi.
Hứa Thanh Lãng chỉ chỉ tiểu loli.
- Đi lên, đầu lưỡi của cô rất có tác dụng, máy đánh trứng trong nhà hư rồi.
Tiểu loli rất bất mãn mà vỗ quầy bar một cái.
Nhưng vẫn tức giận đi tới.
... ... ...
Tới ngục giam.
Châu Trạch và luật sư An cùng nhau đi thăm tù.
Vị tù phạm kia vừa nhìn thấy Châu Trạch, trực tiếp run một cái.
Sợ đến không kiềm chế được.
Hơn nữa khuôn mặt anh ta vô cùng tiều tụy, cả người đã sắp gầy tới mức chỉ còn da bọc xương.
- Không sao không sao, đừng sợ, anh ta đã bị tôi mua chuộc, hiện tại anh ta là sâu mọt trong giới cảnh sát.
Luật sư An vội vàng an ủi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Tôi vẫn cảm thấy từ ô dù êm tai hơn một chút.
Châu Trạch không nhịn được nhắc nhở.
Tù phạm lắc đầu, cầm microphone, nói: - Không phải chuyện này, chuyện của vị đại nhân này lần trước anh đã nói với tôi rồi.
- Vậy sao anh lại biến thành bộ dáng này? Ngục giam dằn vặt anh tới mức này ư?
Trong lòng luật sư An còn chút ít áy náy.
Dù sao thì thân phận phạm nhân “cưỡng gian” của đối phương vẫn do bản thân mình sắp xếp, mục đích là vì hầm ưng, muốn mài mòn tính cách của đối phương. Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, nhìn thế nào cũng cảm thấy cứ như “xung đột quá độ”.
Tù phạm lại lắc đầu, nói: - Trong phòng chúng tôi mới vừa có một người chết, chính là người ngủ ở giường đối diện tôi.
Luật sư An trừng mắt, lúc này mới vặn hỏi: - Anh giết?
Bị khi phụ sỉ nhục nhiều, rốt cục cũng bạo phát.
Bắt đầu phản kháng?
Nếu thật vậy, sợ rằng đơn hàng này phải sinh non rồi.
- Không phải tôi, sao có thể là tôi? Hiện tại tôi giết người, chẳng phải tương đương với những khổ cực tôi phải chịu khi trước đều uổng phí sao? - Tù phạm cũng có chút kích động hô lên.
- Vậy không lẽ tự nhiên tử vong? - Luật sư An hỏi.
- Xem là... ... Xem là thế đi.
- Cái gì gọi là xem là?
- Anh ta chết ngay trong lúc đang ngủ.
- Lúc đó tôi đang minh tưởng. - Tù phạm nhớ lại tình cảnh một đêm kia, miêu tả nói: - Bởi vì hiệu quả minh tưởng của tôi không tới nơi tới chốn, cho nên chỉ cần bên cạnh hơi chút tiếng động là tôi sẽ bị đánh thức từ trong trạng thái minh tưởng.
- Đêm đó.
- Tôi nhớ được bỗng nhiên tên kia bắt đầu nói mớ.
- Hình như anh ta đang kêu 'đừng đuổi tôi, đừng đuổi tôi... ...'
- Sau đó anh ta không hô nữa.
- Chờ sáng ngày tiếp theo khi mọi người thức dậy luyện tập, phát hiện anh ta còn chưa dậy rửa mặt. Chúng tôi đi gọi anh ta, mới phát hiện anh ta đã co rúc ở nơi ấy, không còn thở.
- Có thể là anh ta mắc bệnh tim hoặc một căn bệnh di truyền nào khác. - Châu Trạch cũng cầm microphone nghe chuyện, lúc này mở miệng nói.
- Cái này thì có gì ghê gớm, trường học, ngục giam… khu vực có mật độ dân số dày đặc như vậy, chết một người cũng là chuyện rất bình thường.
- Nhưng tôi luôn có một loại cảm giác không rõ. - Tù phạm lo lắng nói.
- Anh là người đã từng chết một lần, còn sợ chết thêm một lần nữa sao?
- Trước đây tôi nghe nói, dường như trong phòng đó cũng từng có người chết khi đang ngủ. Nghe nói người đó bị bệnh tim, nhưng ai biết được.
- Dù sao thì anh cũng không ngủ được. Tốt rồi, đưa thứ này cho thư ký, kêu phía dưới gửi khoản còn lại trước cho tôi, tôi sẽ sắp xếp những việc kế tiếp cho anh.
- Chờ sau khi nhận được tiền, tôi sẽ tranh thủ giảm hình phạt cho anh. Nói chung, anh sẽ không phải ở lại chỗ này lâu nữa.
- Hy vọng anh có thể nhanh chóng lên.
- Tôi cũng hy vọng có thể mau chóng.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Châu Trạch và luật sư An đi tới khu hút thuốc hút thuốc.
- Anh cảm thấy thế nào? - Châu Trạch hỏi.
- Cảm thấy cái gì? - Luật sư An lấy ta một xấp lớn tiền âm phủ từ trong ví tiền, đây chính là phần tiền còn lại: - Chờ sau khi trở lại phòng đọc sách tôi sẽ trực tiếp đưa cho anh?
Châu Trạch gật đầu.
Trong phòng hút thuốc, người đến người đi.
Hai người đàn ông đứng chỗ này chia tiền âm phủ, có thể sẽ khiến người khác cảm thấy như vừa nhìn thấy hai kẻ ngu si.
- Ah, mới vừa rồi anh nói tới chuyện người đã chết trong giấc mộng kia sao? - Luật sư An nở nụ cười: - Cái ngục giam nát này sao có nhiều chuyện như thế.
Nói xong, luật sư An sửng sốt một chút, a, trước đây đã có chuyện gì sao?
- Cũng không nhất định, rốt cục anh ta cũng là ác quỷ, có thể lực cảm giác của anh ta thật sự mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
- Giết người trong mộng?
Luật sư An khoa trương khoa cánh tay mình, cười nói:
- Rống, tôi là cơn ác mộng - Freddy!
- Các người không nên muốn ngủ, bởi vì giấc mơ là sân nhà của tôi, tôi muốn giết các người ngay trong giấc mộng của các người!
Biểu diễn xong, luật sư An tự ôm bụng nở nụ cười.
- Ha ha ha, anh xem phim


Ác mộng phố Elm


nhiều quá rồi đúng không?
Châu Trạch nhún vai, có một câu luật sư An nói rất đúng, đó chính là cái ngục giam nho nhỏ này đâu ra nhiều chuyện thị phi như vậy?
Lúc trước, chuyện chiếc bút đã được giải quyết, cho dù nó còn muốn gây chuyện, cũng phải chuyển sang nơi khác chứ.
Hai người rời khỏi ngục giam, luật sư An nói muốn tới bờ biển mua chút hải sản. Vậy mà anh ta lại trực tiếp lái xe dẫn theo Châu Trạch tới Như Cao.
Thông Thành ở cửa biển Trường Giang, cũng sát bên biển rộng, nên tài nguyên thuỷ sản rất phong phú. Hơn nữa giá cả ở nơi này càng rẻ hơn nhiều so với nội địa, đồng thời cũng tươi mới hơn.
Luật sư An chọn không ít loại, sau khi chọn xong lại cất vào cốp sau, lúc này mới lại chở Châu Trạch trở về.
Một phen lăn qua lăn lại.
Khi trở lại phòng đọc sách, đã sáu giờ tối.
Châu Trạch có chút tổn thương tinh thần.
Một ngày cá muối không lo không lắng của bản thân mình, lại có thể cứ lãng phí như vậy.
Xuống xe.
Châu Trạch phát hiện phòng sách còn chưa mở cửa, nhưng đã đến thời điểm mở cửa buôn bán buổi tối, hơn nữa vậy mà trong phòng sách còn không mở đèn.
Đẩy cửa ra.
Đi vào.
- Oanh Oanh? Lão đạo?
Châu Trạch hô vài tiếng, không ai trả lời.
Chờ anh lại tiến vào trong đi vài bước thì.
Đột nhiên.
Tất cả đèn trong phòng sách đều mở lên.
Phía trên nhà giăng đèn kết hoa, lộ ra rất nhiều bong bóng đủ loại màu sắc. Tiểu Hầu Tử di chuyển nhanh chóng trên trần nhà, xé một sợi dây.
Trong lúc nhất thời.
Quả tròn trên trần nhà mở ra.
Bên trong đầy nhân dân tệ đỏ hồng, lúc này, tất cả nhân dân tệ rơi xuống…
Dưới ánh đèn chiếu rọi.
Tiền giấy bay tán loạn, mang theo mùi thơm mê người.
- Ông chủ! Sinh nhật vui vẻ! ! !
Ba người lão đạo, Bạch Oanh Oanh cùng với tiểu loli từ phía sau quầy bar đứng lên, lớn tiếng hô lên.
- Sinh nhật vui vẻ.
Luật sư An vào cửa cuối cùng tựa ở khung cửa, vỗ tay. Thời gian anh ta tới phòng sách rất ngắn, cũng không có tình cảm gì với Châu Trạch, nhưng nếu trước đó có người nhờ anh ta, muốn cho Châu Trạch một sinh nhật bất ngờ, đương nhiên anh ta chẳng có đạo lý nào cự tuyệt. Cho nên nhiệm vụ hôm nay của anh ta là đưa Châu Trạch ra ngoài, tiêu hao một ngày, khiến những người khác trong phòng sách có cơ hội chuẩn bị.
Chẳng qua.
Đám nhân dân tệ sôi nổi rơi xuống này.
Thật đúng là tục khí.
Luật sư An thầm nghĩ trong lòng.
Ai lại thích loại tràng diện thô tục này.
Sau đó.
Anh ta ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh ta nhìn thấy ông chủ nhà mình từ từ nhắm hai mắt lại.
Hưởng thụ lấy cảm giác cả người mình bị nhân dân tệ bao vây.
Say sưa trong đó.
Không cách nào tự kiềm chế.
Được rồi.
Thu hồi lời nói thầm ban nãy.
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ... ...
Xa xa.
Hứa Thanh Lãng đẩy bánh ga-tô đi ra.
Đây là bánh sinh nhật lớn cậu ta đích thân làm hôm nay.
Nhưng phía trên chỉ có một cây nến.
- Hôm nay là sinh nhật của tôi?
Châu Trạch chỉ chỉ bản thân mình hỏi.
Chính anh cũng không hiểu mình lại có một ngày sinh nhật.
Trước đây khi ở cô nhi viện, tất cả mọi người đều lấy ngày quốc tế thiếu nhi làm sinh nhật tập thể.
Bởi vì hiệu trưởng muốn tiết kiệm tiền, dựa theo quy định ngày quốc tế thiếu nhi phải làm hoạt động chụp ảnh, thế là viện trưởng dứt khoát để mọi người trong cô nhi viện lấy ngày quốc tế thiếu nhi làm ngày sinh nhật.
Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Châu Trạch chưa từng tổ chức sinh nhật thêm một lần nào nữa.
- Ông chủ, ngày này năm trước ông chủ trọng sinh, cho tới hôm nay, vừa vặn một năm.
Bạch Oanh Oanh giải thích một câu.
A.
Tính như vậy sao?
Ngẫm lại.
Dường như cũng không tệ lắm.
Sinh nhật… đúng là ý như vậy.
Việc chúc mừng duy trì liên tục tới đêm khuya. Cũng may đêm nay không có khách tới cửa, mọi người có thể chơi tới tận hứng.
Chờ sau nửa đêm, mọi người mới lần lượt lên tầng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường.
Bạch Oanh Oanh rất ngoan ngoãn mà tựa bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay đặt bên giường.
Bạch Oanh Oanh hiểu ý.
Nằm trên cánh tay Châu Trạch, để Châu Trạch ôm mình.
- Đây là ý tưởng của cô?
- Ừm.
- Cảm ơn.
- Ông chủ, người nên nói cảm ơn phải là tôi cảm ơn mới đúng.
- Vì sao?
- Mỗi ngày cô hầu hạ tôi, hầu hạ tôi, sau khi giúp tôi tắm rửa lại ngủ với tôi, kết quả là cô còn muốn cảm ơn tôi?
- Hai trăm năm. - Bạch Oanh Oanh giơ hai ngón tay lên, biểu thị cho số hai: - Oanh Oanh nằm trong quan tài hai trăm năm, thực sự rất bí bách, rất bí bách.
- Khi động vật vừa ra khỏi vỏ trứng, bản năng luôn cảm thấy thân thiết với người đầu tiên mình thấy.
- Mà sau khi người ta.
- Đi ra từ trong quan tài.
- Tỉnh lại… người sống đầu tiên người ta nhìn thấy.
- Chính là ông chủ.
Ngoài cửa.
Tiểu loli mới vừa tắm rửa chuẩn bị đi vào ngủ ké không vội vã đi vào.
Nếu con cương thi ngu ngốc kia đã bận việc lâu như vậy để tổ chức party sinh nhật cho ông chủ.
Mình cũng không nên đi vào sớm như vậy, quấy rối công tác kết thúc công việc của người ta.
Chẳng qua.
Nghe Bạch Oanh Oanh nói lời âu yếm.
Khóe miệng tiểu loli cong lên tạo thành nụ cười ý vị thâm trường.
Trong lòng thầm nói:
Hẳn không chỉ vì nguyên nhân sau khi tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Châu Trạch đúng không…
Còn vì móng tay của Châu Trạch cùng với khí tức cương thi cao cấp trên người anh.
Mị lực huyết mạch đồng loại nghiền ép cộng thêm cô tịch hai trăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy người sống.
Hai loại hiệu quả cùng cộng lại.
Chậc chậc...
Đủ để cho người kích động đến rơi nước mắt, há miệng kêu "cha" !
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận