Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 868: Thay trời hành đạo! (1)

Cũng ở ngay lúc ấy.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục dùng xà bộ bắt đầu ma sát, ma sát, ma sát trên mặt đất.
Vậy mà trên quảng trường của bệnh viện lại xuất hiện rất nhiều bóng dáng Hứa Thanh Lãng.
Châu Trạch không vội vã đi lên.
Mà chỉ đứng ở nơi đó, phần eo hơi cong.
Hai tay chậm rãi rủ xuống, vuông góc rơi ở hai bên thân thể, đồng thời mắt bắt đầu nhắm lại, khóe miệng bắt đầu hơi co quắp.
Từng tiếng nghiến răng rất thấp lại cực kỳ rõ ràng truyền tới từ trong miệng Châu Trạch.
Thân thể cũng thỉnh thoảng lại lay động nhè nhẹ.
- Ông chủ đang làm gì vậy? - Tiểu loli nhìn về phía Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh nhìn một lúc lâu mới nói: - Ông chủ đang tìm trạng thái.
- Tìm trạng thái?
Đã tới thời điểm mấu chốt như vậy rồi.
Anh còn ở nơi này tìm trạng thái?
Tiểu loli không cười, bởi vì cô ấy rõ ràng, nếu Châu Trạch đã làm như vậy, vậy khẳng định là anh có lý do của anh, chỉ có điều dường như bản thân mình đã rời khỏi phòng sách quá lâu, đã có chút xa lạ với người trong phòng sách, nhất là ông chủ này.
- Bá! Bá! Bá!
Bên kia.
Hứa Thanh Lãng đã lần thứ hai giao thủ với ông lão, lão đầu đã "chết" qua một lần, lần này dường như lại trở nên càng cường đại hơn một chút, thậm chí trên người lão có thể nhìn thấy từng sợi tơ máu. Những sợi tơ máu này hoàn toàn không hóa thành thực chất, ngươi không cách nào hủy diệt được, nhưng nó thực sự có tồn tại.
Lần này song phương giao chiến giằng co thật lâu, dưới lực lượng hoàn toàn của Hải thần gia trì, khiến trong lần này giao phong này lão Hứa rõ ràng còn chiếm được một chút thượng phong.
Đột nhiên.
Trên người lão Hứa xuất hiện một hư ảnh màu xanh.
Trực tiếp khóa lại ông lão.
Ông lão lại giống như lúc trước, bị khốn ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Thân hình Hứa Thanh Lãng bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau.
Mắt rắn nhanh chóng phóng đại, gần như sung huyết, đang điên cuồng tìm kiếm vị trí bản thể của ông lão!
Chờ khi Châu Trạch lần thứ hai giết chết lão đầu này.
Chờ khi lão lại một lần nữa ngưng tụ phân thân.
Bản thể.
Nhất định sẽ có dị động!
Thế nhưng.
Không đợi Hứa Thanh Lãng thực sự thối lui.
Thân thể ông lão bỗng run lên.
Ràng buộc màu xanh biếc trực tiếp vỡ nát.
Lần này.
Trong mắt rắn và mắt người đồng thời phóng ra thần thái kinh dị.
Thân hình ông lão vọt một cái.
Lấy một loại tốc độ còn nhanh hơn cả trước kia, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Tốc độ này nhanh đến mức khiến người không thể tưởng tượng nổi.
- Ông!
Tay của lão đầu đã bắt được một cánh tay của Hứa Thanh Lãng.
Sau đó.
- Rầm!
Hung tợn đập ngã Hứa Thanh Lãng xuống đất.
- Rầm!
Lại quăng ngã một lần nữa!
Đồng thời trầm giọng nói:
- Sư phụ đã sớm nói với ngươi, yêu, không đáng tin cậy!
- Đường tắt, có thể đi, nhưng không phải đi như thế!
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau khi Hứa Thanh Lãng bị hung tợn quật ngã nhiều lần.
Một chân ông lão giẫm lên trên người cậu ta.
Đồng thời hai tay nhanh chóng kết ấn.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp, phá!
- A a a a a!!!
- A a a a a!!!
Tiếng kêu thảm thiết thuộc về Hải thần và tiếng la thảm thiết của Hứa Thanh Lãng cùng vang lên.
Ngay sau đó.
Vảy rắn trên người Hứa Thanh Lãng triệt để rút đi.
Chỉ còn lại Hứa Thanh Lãng vết thương chồng chất bị ông lão giẫm dưới chân.
Ông lão khom lưng.
Kề mặt tới trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Cười nói:
- Không nghĩ tới đúng không, ngươi đang tìm bản tôn của vi sư, đúng không?
- Nhưng vừa rồi, thứ vi sư sử dụng lần thứ hai, thật ra chính là bản tôn của mình!
- Trước đó vi sư gạt ngươi, lần này vi sư có chút ngoài ý muốn, cho nên không có nhiều thời gian lắm, vì thế vi sư mới là người không hao nổi, mà không phải là các ngươi không hao nổi!
- Không có biện pháp tiếp tục chơi từ từ từng bước từng bước với các ngươi.
Ông lão rất đắc ý liếm môi một cái, tiếp tục nói:
- Nói chung là.
- Có cảm thấy ngoài ý muốn không.
- Có cảm thấy kinh hỉ không?
Thật ra lần này ông lão trở về với lòng tin tràn đầy. Trên thực tế, đúng là lần này lão càng đáng sợ hơn so với lần trước, nơi đáng sợ không phải nằm ở chỗ rốt cuộc trong bộ thân thể này ẩn chứa bao nhiêu lực lượng.
Mà là năng lực được huyễn hóa ra tới dựa vào cái "ác" trong nội tâm người, chính như câu nói lão đã từng hát: "Che mắt của ngươi, che mắt của ta" vậy, khiến người khó lòng phòng bị.
Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, có thể ngay cả bản thân lão cũng không nghĩ tới, ngay lúc bản thân mình đắc chí vừa lòng nhất, cho rằng việc báo thù vốn đã nắm chắc trong lòng bàn tay, đột nhiên lại có thể dính ra một Đế Thính, lại bị Đế Thính thoáng cái chặt đứt sợi tuyến đã chuẩn bị lần này, trực tiếp san bằng ưu thế vốn có, thậm chí còn treo ngược lên, để tình cảnh thoáng cái trở nên cực kỳ lúng túng.
Giống như một con búp bê bơm hơi đã bị người xả hết khí.
Trong lòng ông lão vẫn luôn mang theo kiêng kỵ, bởi vì lão rõ ràng trước đó lần đầu tiên tới đây, hẳn bản thân mình đã chết trong tay người ở phòng sách. Tuy nói hiện tại lão còn chưa cảm thụ được loại khí tức có thể khiến lão sợ hãi và hoảng hốt chân chính, nhưng bản thân chính lão lại tuyệt không dám xem thường.
Người có tên cây có bóng, huống chi ông lão còn đang phải đối mặt với khổ chủ ban đầu.
Chẳng qua.
Ngay lúc ông lão cảm thấy tình thế đã bị mình hoàn toàn khống chế.
Màu xanh biếc trong mắt Hứa Thanh Lãng đã bị hắn giẫm dưới chân lại trong nháy mắt một lần nữa ngưng tụ.
Yêu khí vừa bị ông lão lấy pháp quyết đánh tan lại đang mau chóng trở về.
Hải thần không hổ là tồn tại gần hóa thuồng luồng.
Hứa Thanh Lãng há miệng ra.
Đầu lưỡi bỗng nhiên vươn tới, vị trí đầu lưỡi còn mang theo nhánh, trong nháy mắt đã quấn lấy cổ ông lão, thân thể như hóa thành nước trực tiếp dạo chơi thiếp thân, gương mặt xuất hiện ở vị trí sau gáy ông lão.
Tầng tầng ánh sáng màu xanh thuận theo đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập thân thể ông lão, như có chứa kịch độc cực kì khủng bố, bá đạo cương mãnh.
- Ha ha.
- Có cảm thấy ngoài ý muốn không.
- Có cảm thấy kinh hỉ không?
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận