Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 566: Tiếng cười như trước

- Đường, ăn rất ngon.
Mấy chữ này.
Tiểu cương thi cắn răng nói ra từng chữ từng chữ một.
Rất hiển nhiên.
Mấy giờ trước, Châu Trạch "thêm đường" đã để lại nỗi sợ hãi cực kỳ thâm trầm trong lòng cậu ta, một khắc kia, cậu ta bị đóng đinh trên vách tường, chỉ còn lại bất lực tràn đầy.
Nếu không phải khi đó, bản thân Châu Trạch cũng đã bị móc rỗng, không còn khí lực, có lẽ khi đó tiểu cương thi đã bị giết.
Đừng xem bình thường ông chủ Châu biếng nhác, nhưng một khi làm việc, trảm thảo trừ căn anh thật sự không chút do dự.
- Mới vừa mọc móng tay, lấy ra gọt trái táo còn có thể.
Châu Trạch mở mười ngón tay của mình ra.
Đây là anh nói thật.
Không hề có suy nghĩ bảo tồn thực lực.
Đương nhiên, nếu như có thể, phỏng chừng Châu Trạch cũng sẽ không ngoan ngoãn một lần nữa thêm đường X10 như vậy.
Lại biến mình thành dê đợi làm thịt.
Đưa vào tay bé trai sao?
Cương thi Mãn Thanh bỗng nhiên đánh tới.
Châu Trạch và bé trai phân biệt tách ra hai phương hướng né tránh.
Lộn một vòng đi tới, Châu Trạch ngẩng đầu, lại phát hiện cương thi Mãn Thanh trực tiếp nhào về phía mình!
Hoàn toàn buông tha bé trai!
Mẹ nó đầu óc mày có bệnh đúng không!
Mày đuổi theo tao làm cái gì!
Châu Trạch chỉ có thể lập tức đứng dậy, liên tiếp né tránh, nhưng đối phương giống như chó điên vậy, tốc độ, lực lượng đều trở nên rất mạnh mẽ, nhưng dường như trên phương diện ý thức hơi không được thanh tỉnh.
Bạch Oanh Oanh từng nói với mình, trước đây Bạch phu nhân đã nói với cô ấy, trong giới cương thi thật sự tồn tại phương thức cắn nuốt lẫn nhau để tăng lên, này khá giống nuôi cỏ, nhưng chuyện này không phải chủ lưu.
Bởi vì cương thi vốn là tập hợp thể của oán niệm và sát khí.
Nếu mạo muội cắn nuốt lẫn nhau.
Kết quả chính là khiến oán niệm và sát khí vỡ tung, cũng nổ luôn thần trí vốn thuộc về mình, kết quả cuối cùng là nhìn như cường đại, nhưng đồng thời cũng giết chết bản thân mình.
Trong lịch sử.
Từng xuất hiện nhiều ghi chép về Cương Thi Vương đần độn, trực tiếp tấn công Long Hổ Sơn hoặc Tây Thiên linh sơn.
Cũng không phải bọn họ muốn trả thù người chính đạo, dùng đó để chứng minh lời thề "không ai mãi mãi hèn" của bản thân mình.
Thuần túy là vì nuốt chửng quá nhiều, không biết mình là ai, sau đó đi lên con đường không lối về.
Đến cuối cùng, không phải bị cái gọi là nhân sĩ chính đạo trấn áp cũng tự mình dẫn xuống thiên lôi, đánh mình thành cặn bã.
Vị trước mắt này rõ ràng có điểm giống.
Chẳng qua, dù là như vậy, thằng này điên lên tuyệt không phải chơi, Châu Trạch đã rất chú ý tránh né, nhưng vẫn bị điều kiện thân thể cùng với chênh lệch lực lượng và tốc độ giữa song phương, khiến đối phương có thể một tay bắt lấy mình.
Ngay sau đó.
Răng nanh của đối phương lại cắn tới.
- Rầm!
Thân thể đối phương trúng một gặp đòn nghiêm trọng.
Là bé trai sau lưng đã phát động ra công kích.
Châu Trạch thừa cơ hội này, hai tay khoanh lại, quát khẽ nói:
- Cà phê!
Mười luồng khói đen ảm đạm hơn bình thường rất nhiều tràn từ trên móng tay Châu Trạch ra, khóa chặt đầu cương thi Mãn Thanh này lại, Châu Trạch lập tức lui về phía sau, kéo ra một khoảng cách.
- Rống!
Bé trai cũng lộ ra nanh vuốt của mình, xông tới!
Cậu bé định một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mà giải quyết hết tên phản đồ này.
- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Chỉ là.
Khi bé trai vọt tới vị trí cách đầu cương thi Mãn Thanh này chỉ có không tới hai mét.
Bỗng nhiên khói mù trên người cương thi Mãn Thanh tập thể tiêu tán!
Bé trai hơi kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Châu Trạch sau lưng.
Trong ánh mắt.
Là phẫn nộ:
- Anh hại tôi?
Thật ra, cậu ta thật sự trách oan Châu Trạch, trong lúc địch nhân chung còn chưa bị tiêu diệt, anh sẽ không xúc động không dằn nổi mình như thế, đi nổ súng với minh hữu.
Thuần túy là vì "cà phê" của chính mình.
Quá mỏng manh.
Căn bản không cách nào trói đối phương quá lâu.
- Oanh!
Tránh thoát được, lấy được tự do một lần nữa, cương thi Mãn Thanh chủ động xông về phía bé trai, dẫn theo bé trai cùng phóng ra ngoài, đâm cháy ván cửa, hai người lăn ra bên ngoài.
Châu Trạch bận rộn cùng đi ra theo.
Vừa đến bên ngoài.
Mới phát hiện lúc này, phía ngoài không tầm thường.
Vậy mà có sương trắng nhàn nhạt dâng lên, sương trắng này khiến người ta cảm giác có chút giống với dải lụa trắng được dâng lên khi thôn dân tổ chức tang lễ.
Bố cục phong thủy nơi này xuất hiện vấn đề, dẫn đến một loạt biến cố kế tiếp
Cũng không trách có lúc trước con cương thi tên A Thiết nói chờ sau khi thương thế của bé trai phục hồi như cũ, bọn họ phải dọn nhà, này thật đúng là không ai ở được.
Mà lúc này.
Đầu cương thi Mãn Thanh đã đặt bé trai dưới thân.
Hai người cùng nhau há to miệng, lộ ra răng nanh, cắn lẫn nhau!
Châu Trạch lắc đầu.
Hít sâu một hơi.
Trầm giọng nói:
- Báo chí!
Nhưng chỉ cảm thấy mười ngón tay mình mang theo cả bàn tay co quắp một trận, đau đến Châu Trạch gần như đã mất đi tri giác với hai tay của mình.
Tiêu hao.
Tiêu hao nghiêm trọng.
Thực sự theo không kịp.
Nhưng Châu Trạch không thể nhìn bé trai bị đầu cương thi Mãn Thanh kia cắn chết, dù sao song phương vốn không phải cùng một thể trọng, bé trai cắn một cái và đầu cương thi kia cắn một cái.
Này giống như vấn đề đổ nước vào bồn chứa rồi lại xả nước ra thời trung học.
Rất nhanh bé trai sẽ bị cắn chết.
- Quỷ Ngọc!
Châu Trạch hô lên.
Không có động tĩnh.
Im ắng.
- Nếu mày không ra ngoài, tao sẽ móc hình xăm trên tay tao xuống!
Châu Trạch quát.
- Vèo!
Quỷ Ngọc lập tức bay ra, trực tiếp chui vào trong đầu con cương thi Mãn Thanh, cũng không biết nó thuận theo lỗ mũi hay thuận theo miệng, nói chung là đã chui vào!
- Rống!
Cương thi Mãn Thanh trực tiếp đứng lên, thả bé trai dưới người mình ra, hai tay ôm lấy đầu của mình bắt đầu điên cuồng mà gào rú, tiếng gào của nó chấn động đến mức nham bích bên trên bắt đầu sôi nổi rơi xuống.
Mà bé trai người đầy vết máu, trông thật mệt mỏi vẫn không chịu thua.
Thể phách cương thi của cậu ta thật sự tốt hơn thể phách người bình thường của Châu Trạch nhiều lắm.
Vậy mà cậu ta có thể liều mạng thuận theo đùi cương thi Mãn Thanh bò lên, hướng về phía cổ nó há miệng cắn một ngụm.
- Vèo!
Này thật sự là hàm răng và máu thịt ân cần thăm hỏi.
Mang đến một loại mỹ cảm rất bạo lực rất nguyên thủy.
Châu Trạch nỗ lực thử khiến hai cánh tay mình nhanh chóng khôi phục tri giác, nói thật, hiện tại anh cũng muốn đi lên cắn, nhưng thân thể hư nhược, ngay cả răng nanh cũng không thể mọc ra, cắn thế nào được?
Cũng may bé trai ra sức.
Thằng này thật sự mạnh mẽ.
Mạnh đến nỗi đáy lòng Châu Trạch không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Bị bản thân mình đóng tám cái đinh, sau đó, rõ ràng vẫn còn có thể ra sức mà chiến đấu chém giết.
Trong thân thể nho nhỏ lại ẩn chứa một loại gì đó khiến Châu Trạch có chút không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Có lẽ.
Đây mới là cương thi.
Đây mới thật sự là cương thi.
Từ khi sinh ra.
Từ ngày có được linh trí.
Đã nhất định phải đấu với trời, đấu với sinh linh, và đấu với vạn vật.
Không có sự tàn nhẫn ráng sức này, căn bản không sống nổi.
Châu Trạch mím môi, trong thoáng chốc, anh thể nghiệm được một loại khác biệt giữa hoa nhà và hoa dại, phảng phất như mình mới là cục cưng vẫn được che chở trong nhà kính, mà thằng bé kia đã trải qua phải rất nhiều chuyện so với mình.
- Rống!
Châu Trạch hé miệng, bắt đầu rít gào!
Cổ họng của anh đã câm.
Cho dù anh có há miệng lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể phát ra âm hưởng khàn khàn.
Nhưng Châu Trạch không hề từ bỏ.
Vừa nhìn một màn hai đầu cương thi cắn xé trước mặt.
Vừa gắng sức gào thét.
Cảm giác này.
Có điểm giống với trạch nam vừa nhìn vào màn hình máy vi tính tìm kiếm kích thích, vừa dùng sức sóc lọ bản thân mình!
Sự thực chính là như vậy.
Châu Trạch không biết làm như vậy có hiệu quả hay không.
Nhưng vào lúc này, bản thân mình không thể chỉ đứng bên cạnh xem cuộc vui, đúng không?
Hay là chạy lên dùng chân đạp choáng con cương thi Mãn Thanh kia?
Cứ như vậy.
Tràng diện trở nên rất buồn cười.
Thậm chí có điểm vô li đầu (1).
(1) Vô li đầu: được dùng để diễn tả một trào lưu của đầu thập niên 90 tại HongKong. Ý chỉ việc cố ý đưa những sự vật hiện tượng hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau nhưng lại được kết hợp một cách kỳ diệu tạo ra sự thú vị và vô cùng hài hước.
Hai đầu cương thi một lớn một nhỏ đang cắn xé đối kháng.
Bởi vì có quỷ ngọc bỗng nhiên gia nhập.
Dẫn đến hiện tại bé trai không rơi xuống thế hạ phong.
Mà bên cạnh màn chém giết kịch liệt này.
Có một người đàn ông.
Đang không ngừng luyện mỹ thanh...
Châu Trạch rống đến độ sắp thiếu dưỡng.
Đầu như muốn ngất đi.
Cảm giác mất trọng lực kéo tới.
Nhưng Châu Trạch lập tức cắn đầu lưỡi, một lần nữa khiến mình thanh tỉnh lại, khống chế thân thể của chính mình.
Cắn răng một cái.
Phát hiện cảm giác hàm răng hơi khác lạ.
Rốt cuộc hai cái nanh cũng lại dài ra.
Đồng thời.
Trên cánh tay mình vậy mà còn nổi lên màu xanh rất nhạt rất nhạt.
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
Mẹ nó.
Rốt cục cũng xuất hiện.
Không.
Là rốt cục cũng kích thích ra được.
Châu Trạch không dám nán lại quá nhiều, lập tức xông vào chiến đoàn, bé trai ở chính diện, Châu Trạch lại đánh về phía sau, cắn thẳng xuống cổ của đối phương!
Ê ẩm.
Thối thúi.
Cảm giác này như anh mới vừa cắn lọ cá hết hạn.
Nhưng vào lúc này, bất chấp tất cả, Châu Trạch dùng cả tay chân, khiến mình gắt gao bám chặt sau lưng con cương thi Mãn Thanh này.
Một ngụm.
Một ngụm.
Lại một ngụm!
Châu Trạch đã không nhớ rõ rốt cuộc mình đã cắn bao nhiêu cái.
Châu Trạch chỉ biết anh muốn tranh thủ thời gian.
Anh không biết trạng thái này của mình còn có thể kéo dài bao lâu.
Trong tình huống thời gian có hạn này, nhất định mình phải cào chết thằng khốn nạn này trước!
Tiếng kêu thảm thiết của cương thi Mãn Thanh, tiếng gầm gừ Châu Trạch và bé trai, lẫn lộn lại với nhau, phảng phất như đã tạo thành một màn hòa âm hùng dũng, chẳng qua, nơi này lại đang bày ra bản chất sinh tồn máu tanh nhất gai mắt.
Cương thi Mãn Thanh bỗng nhiên hất tay một cái.
- Rầm!
Cả người Châu Trạch bị đập bay ra.
Hung tợn đập lên trên vách tường.
Sau khi rơi xuống.
Ngực Châu Trạch phập phồng một trận.
Từng ngụm máu tươi hộc ra từ trong miệng bản thân mình.
Thân thể trên dưới càng như trực tiếp thoát khỏi sự quản thúc của bản thân.
Thậm chí anh còn suy yếu đến nỗi ngay cả một ngón tay cũng không thể thao túng.
Bé trai cũng rơi xuống, rất suy sụp rơi trên mặt đất, cậu bé cũng đã liều hết tất cả.
Thật ra.
Thực sự rất cạn lời,
Đổi lại Châu Trạch hoặc bé trai khi không thụ thương.
Muốn giải quyết đầu cương thi Mãn Thanh này, thật ra vấn đề không lớn.
Nhưng buồn cười là lúc trước, hai người mới chiến tới đổ máu.
Đến cuối cùng.
Không thể không dùng trạng thái suy yếu nhất để đối mặt với đối thủ mà trước đây bọn họ vốn không đặt vào mắt.
Thân thể cương thi Mãn Thanh lăn một vòng tại nguyên chỗ.
Dường như anh ta còn đang cố hết sức duy trì tư thế đứng ngẩng cao đầu của bản thân mình.
Thế nhưng xương và da thịt trên cổ anh ta, cơ bản đã bị cắn sạch.
Sau khi vòng một vòng.
Đầu của anh ta trực tiếp "ực" một tiếng.
Từ trên cổ rớt xuống.
Rơi xuống mặt đất, liên tục lăn ra ngoài thật xa.
Mà thân thể không đầu kia.
"Oanh" một tiếng.
Nặng nề mà nện xuống đất.
Vẫn không nhúc nhích.
- A... ... Phốc... ...
Châu Trạch vừa cười vừa hộc máu.
Vào lúc này.
Anh mới phát giác được máu lại không đáng tiền như vậy, bản thân mình càng không ngừng chủ động hộc ra bên ngoài..
Xa xa, dường như bé trai trên đất cũng đang cười.
Sau đó.
Bé trai lảo đảo.
Vậy mà lại từ từ bò lên.
Cậu ta thật sự là tiểu cường đánh không chết!
Châu Trạch rất muốn lau miệng mình một chút.
Anh có bệnh thích sạch sẽ.
Nhiều chất lỏng dính dính như vậy dính dưới cằm và ngực mình, khiến anh rất khó chịu, cho dù đây là máu của anh.
Địch nhân chung đã được giải quyết.
Tiếp theo.
Là việc nổ súng với minh hữu.
Bé trai loạng chòa loạng choạng mà đi về phía Châu Trạch.
Châu Trạch bình tĩnh nhìn cậu ta.
Biến hóa của hai người là khoảng cách càng ngày càng gần.
Không đổi.
Là tiếng cười như trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận