Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1111: Hào trư (3)

Ngay mới vừa rồi, nếu như không phải cương thi vốn cũng không có linh hồn, có lẽ cơ thể thằng bé trai đã gặp độc thủ rồi.
Quả bóng đó run run lên vài cái.
Dần dần để lộ ra một đôi mắt cùng cái miệng.
Trong ánh mắt, tràn đầy huyết sắc, cái miệng đó, ngược lại lại có vẻ tương đối bé xinh, nhìn qua cực kỳ tức cười.
Tròng mắt của nó đảo một vòng quanh bốn phía.
Sau đó quả bóng tiếp tục run rẩy.
Từng đạo uy áp kinh khủng bắt đầu tản ra từ trên người nó.
Hai tay Hứa Thanh Lãng kết ấn, trận pháp thay đổi, trận pháp vốn là màu đỏ đã biến thành màu xanh lá cây, trong không khí, cũng tràn ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Mà trên người quả bóng, lại bắt đầu có khói đen không ngừng thoát ra, giống là một khối băng bị vứt lên trên một bệ cửa sổ vào một màu hè nóng bức vậy, bắt đầu tan ra vậy.
Deadpool nhấc bàn tay của mình lên.
Từng bụi cây dây leo màu xanh lá cây nhanh chóng mọc ra.
Từng giọt nước màu xanh bắt đầu rơi xuống.
Lúc đáp lên người người quả bóng đó, giống như liệt hỏa bùng cháy, quả bóng đang không ngừng bị hòa tan và phân giải, màu đen vốn có lại đang từ từ biến mất, để lộ ra da thịt màu trắng.
Một bên Hứa Thanh Lãng một bên Deadpool, dựa vào sự thay đổi của hoàn cảnh, cưỡng ép trấn áp thuộc tính ăn mòn của quả bóng đó, tạo ra cơ hội tiếp cận nó cho những người khác.
Thật ra thì chuyện này đã tương đương với việc chiếm giữ được hết “thiên thời địa lợi nhân hòa” rồi, hơn nữa còn là cưỡng chế chiếm cứ một cách vô lý.
Năm cái đuôi của Bạch Hồ bỗng nhiên bắt đầu giương ra.
Bạch quang chiếu rọi.
Mang theo một loại sức mạnh tịnh hóa tinh khiết.
Coi như là lại thêm một được một phần!
Quả bóng kia bị áp chế nên rất khó chịu.
Rốt cuộc một giọng nói tức giận vang lên.
- Đám kiến hôi các người, thế nhưng có biết bổn tọa là ai hay không!
Trong khoảnh khắc, quả bóng phát sinh thay đổi, hai cái lỗ tai to lớn dài ra, lại hóa thành một màn ánh sáng, cưỡng ép ngăn cản hết mọi tác động ở bên ngoài.
Bên cạnh, sau khi luật sư An nhìn thấy một màn này, híp mắt một cái, nói:
- Làm sao lại giống một cái đầu heo như vậy nha? Ồ! Chính… là Hào trư (zhi - ở đây là chỉ lợn)!

Châu Trạch đưa tay sờ sờ cằm của mình một chút, anh cũng đã nhận ra rốt cuộc vị cự bá này là ai rồi, hai năm qua, ông chủ Châu cũng đã học bù không ít kiến thức trứ danh như « Sơn Hải Kinh », kiến thức lý luận vẫn tính là rất phong phú.
- Hào trư nha, tương truyền, nó vừa xuất hiện, sẽ cuốn lấy và ăn vô số sinh linh lấy để no bụng, ăn máu thịt, nuốt linh hồn, không để lại một chút gì, vào thời kì Thượng Cổ, cũng coi là hung danh hiển hách rồi.
Mà lúc này.
Ở bên trong cơ thể Châu Trạch truyền tới một giọng nói:
- Ừm… cũng… thường… ăn…
Nghe những lời này.
Ít nhất ở chỗ của ông chủ Châu.
Con hung thú thượng cổ ở trước mắt này, thực sự không có chút đáng sợ nào, dù là hiện tại nó đang cực kì kiêu căng ngạo mạn, nhưng thực sự đã không còn cảm giác thần bí hay sức uy hiếp gì đó nữa rồi.
Trệ (hay “trư” chỉ heo nái), cái chữ này, thật ra thì chính là ^(*


(oo )


)^.
Hào trư, còn gọi là Hào trư (“Hào trư” là con nhím, hai chữ đồng âm), nhưng ai có thể nghĩ ra được, cái quần tộc này của bọn chúng, ban đầu ở chỗ của Thiết hàm hàm, thật ra thì cũng chỉ giống với: Thịt hộp Meilin cho bữa trưa, xúc xích ngon miệng…
- Chẳng qua, thật đúng là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây nha.
Châu Trạch cảm khái.
Lúc trước chỉ là một món ăn trên bàn của thiết hàm hàm.
Cho tới bây giờ.
Muốn ăn nó một miếng, còn phải phí nhiều công sức như vậy, còn phải phiền toái phức tạp đến như vậy, thậm chí, còn không dám trực tiếp lấy chân thân ra.
Có lẽ.
Đối với Thiết hàm hàm mà nói.
Thực lực hạ xuống, còn lâu mới đả kích tâm lý bằng được với loại giày vò người này.
Nhưng nghĩ lại, hình như đối với anh ấy mà nói loại chuyện này cũng không phải vấn đề gì đó, con hàng này tính cách thẳng nam cố chấp, bất kể gặp phải chuyện gì thì trên bên mép vần là: ông đây là đệ nhất thiên hạ.
Chậc chậc.
Thật là có chút kiểu người ngốc có phúc của người ngốc.
- Chó… ngu…
- Tôi nói này, tôi có thể có được chút không gian cá nhân cho riêng mình được hay không?
- Ăn… xong… là… tôi… đi… ngủ… rồi…
- Ngoan.
Ở phía bên kia.
Luật sư An nhìn lên quả bóng đã biến thành màu trắng ở trước mặt, bỗng nhiên cười ha hả nói với đứa trẻ sơ sinh ở trên lưng mình:
- Đám người các người, trên người mỗi người trên người đều phong ấn một bộ phận của Hào trư, trên người cô gái này phong ấn đầu, như vậy…
Kết hợp với cái tay đã xuất hiện ở từ trong vòng sáng màu đen trước đó.
Luật sư An tiếp tục nói:
- Như vậy, trên người của anh đang phong ấn một cái móng heo lớn?
Đứa trẻ sơ sinh không trả lời.
Thấy vậy.
Nụ cười của luật sư An càng không có chút kiêng kỵ nào, nếu như có thể mà nói, ngược lại anh ta còn muốn cười cho đứa trẻ sơ sinh trên lưng tự kỷ luôn đi.
Lúc đang trong vòng chiến, càng ngày càng náo nhiệt rồi.
Tuy nói Hào trư đang tự quảng cáo thân phận của chính mình, nhưng rất hiển nhiên, mọi người trong tiệm sách cũng không có bất kỳ hứng thú gì với việc phối hợp trả lời nó để cho nó giả ngầu làm gì.
Hào trư, rất nổi tiếng sao?
Đọc qua « Sơn Hải Kinh », còn phải cẩn thận tìm một hồi mới có thể tìm thấy mày ở trong khe nứt rậm rạp chằng chịt đó.
Lùi một bước mà nói, chẳng lẽ còn nổi tiếng hơn cả doanh câu, hơn cả Thái Sơn Phủ Quân luôn sao?
Chuyện này giống như những người dân trong một ngôi làng kiểu mẫu, đến ủy viên người lãnh đạo cấp quốc gia cũng đã thấy nhiều, lần sau lúc nhìn thấy Thị trưởng huyện trưởng gì đó tới, đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị rồi.
Lại sinh ra một loại ảo giác là chó mèo gì đó đang tới.
Lão Trương chủ động tiến lên, thành thật mà nói, kinh nghiệm và kỹ năng chiến đấu của anh ấy đều đã coi là rất tốt rồi, nhưng đánh nhau với loại đầu heo tròn vo như thế này, đây đúng thật là lần đầu tiên trong đời.
Ngay từ đầu, thật đúng là có một loại cảm giác không biết phải làm thế nào, chỉ đơn thuần đạp một cước tới mà thôi.
Một trận gió màu đen ngăn cản một cước của lão Trương.
Đồng thời.
Đôi mắt của Hào trư quét tới:
- Càn rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận