Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 554: Hố chôn! (2)

Thật ra.
Rất nhiều nơi đều có phế tích cổ miếu, có còn cổ miếu bị chôn sâu dưới đất, nhưng loại đồ vật như miếu thờ, trong lúc huy hoàng nhất định là nơi để người sống đi tế bái, cho nên không thể xây thứ như hành lang này.
Chỉ có mộ thất được đặc biệt kiến tạo trong lòng đất mới có thể cấu trúc ra loại kết cấu này.
- Ông chủ, ông chủ nói Lâm Khả có ở dưới này không?
Luật sư An hỏi.
- Tôi không biết, đi xem một chút đi, thực sự không được, chúng ta còn có thể ôm một vài thứ minh khí (vật bồi táng) về.
Lão Trương đi ở phía sau nghe nói như thế, muốn nói lại thôi.
Anh ta rất muốn nói cái gì ở dưới đất cũng là của quốc gia, thứ đã đào lên chắc chắn phải nộp cho quốc gia mới đúng.
Nhưng ngẫm lại thân phận của mình hiện tại.
Vẫn không nên nói thì hơn.
- Mả mẹ nó, ông chủ, thứ này mà ông chủ cũng không buông tha?
Luật sư An cũng cảm thấy cạn lời.
Đã vào lúc này rồi, ông chủ nhà mình còn băn khoăn chuyện bản thân có tay trắng đi ra không.
- Trước kia Oanh Oanh có bán không ít vật bồi táng, chọn mấy món tốt đưa cho cô ấy.
Châu Trạch nói.
- Phù, đm, xin, nửa đêm nửa hôm, trong mộ thất, anh còn rảnh rỗi tát thức ăn cho chó?
Luật sư An lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
Có lẽ đám trộm mộ gặp loại mộ này, sẽ có rất nhiều kiêng kỵ, thậm chí là bày bàn thờ lễ tế chủ nhân ngôi mộ một chút cũng có, nhưng bốn người vốn không cần quan tâm tới những quy củ này.
Trong đội ngũ không phải quỷ sai chính là cương thi.
Theo đạo lý này, chủ nhân mộ thất phải bày đồ tế bái bọn họ mới đúng.
Dọc theo hành lang đi một đoạn đường, phía trước có đường rẽ, thế nhưng ngay góc đường rẽ, luật sư An tạm thời ngừng lại, đồng thời còn đưa tay ra hiệu cho đám đồng bạn sau lưng cùng nhau dừng lại.
- Phía trước có mê chướng!
- Lấy cái sừng này là đường phân cách, màu sắc của gạch trên đất đều không giống nhau, đây rõ ràng là kết quả khi mê chướng thấm vào thời gian dài. Nếu tiếp tục đi về phía trước, rất dễ xuất hiện ảo giác, này không phải mê chướng sương vụ thuần túy, nó gần như đã thực chất hóa.
- Có chút giống với phấn vụ tản ra từ trên bạch cốt thủ của tôi. Ông chủ, mộ thất này không đơn giản, đây không phải mộ thất của người bình thường, cho dù là mộ thất của hoàng đế cũng không có khả năng có quy cách cao như thế này.
Nói xong.
Luật sư An nhìn nhìn Châu Trạch.
Đi.
Nhất định phải tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng con đường phía trước.
Quá mức nguy hiểm,
Hơn nữa mê chướng này sẽ khiến người nảy sinh ảo giác.
Chẳng khác gì một ảo cảnh cố định vĩnh cửu.
- Ông chủ, đường phía dưới, tốt nhất nên để hai người chúng ta đi vào thôi.
Luật sư An biết,
Trong bốn người.
Người có sức chống cự ảo cảnh mạnh nhất chính là mình và ông chủ nhà mình.
Về phần Oanh Oanh và Trương Yến Phong, có thể sẽ bị ảo cảnh ảnh hưởng, từ đó đánh mất tâm thần.
- Oanh Oanh, cô và lão Trương theo đường cũ trở về, tiện thể lái xe đến đường núi gần đây, chờ chúng tôi đi ra lại tiếp ứng chúng tôi.
Châu Trạch phân phó nói.
- Thế nhưng ông chủ, người ta muốn đi theo ông chủ, bảo vệ ông chủ... ...
Oanh Oanh nói xong.
Vẫn ngoan ngoãn mà bĩu môi gật đầu.
Cô ấy thật không hiểu cách cự tuyệt mệnh lệnh và yêu cầu của ông chủ.
Cho dù là loại tình huống thường xuyên xuất hiện trên ti vi như "em đi đi" "em không đi" "em đi đi" "anh không đi em cũng không đi", đều không thể diễn dịch ra.
Có nhiều thứ.
Thật sự ghi khắc vào trong xương và huyết mạch.
- Ông chủ, vậy hai người cẩn thận, tôi lên trên chờ hai người.
Đúng rồi, trong biệt thự còn có ngòi nổ, đợi khi tôi trở về lại lấy tới, chúng ta ước định thời gian, hiện tại là rạng sáng bốn giờ kém mười lăm, tới chín giờ sáng, nếu hai người còn chưa đi ra, tôi sẽ thử dùng ngòi nổ nổ tung ngôi mộ này, có thể chứ?
Trong lòng đất không có tín hiệu, cho nên không thể nào dùng di động liên lạc.
Luật sư An suy tư một chút, gật đầu nói: "Có thể, liền chín giờ, chúng ta đối chiếu thời gian đi.
Phân phó thỏa đáng xong.
Trương Yến Phong và Oanh Oanh theo đường cũ trở về, đường phía dưới thật sự không thích hợp cho bọn họ đi theo vào trong.
- Ông chủ, tiếp theo liền đến phiên hai người chúng ta tiếp tục thám hiểm.
Luật sư An cười cười, hít sâu một hơi, đi vào.
Châu Trạch theo ở phía sau.
Bọn họ vừa đi qua ngã rẽ.
Lúc này, đột nhiên bọn họ có cảm giác không giống nhau.
Như không khí đã mỏng hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn sinh ra cảm giác không trọng lực rất vi diệu.
Châu Trạch theo bản năng duỗi tay vịn chặt tường hành lang.
Luật sư An lại mở miệng nói:
- Không phải không có trọng lực thật, là cảm quan của chúng ta bắt đầu bị lừa gạt, ông chủ, ông chủ có thể chịu được không?
- Không có vấn đề.
Châu Trạch trả lời.
- Tốt, tiếp tục đi, trước mắt tôi đã bắt đầu xuất hiện huyễn ảnh.
Châu Trạch tiếp tục đi vào trong một khoảng, trước mắt anh cũng xuất hiện huyễn ảnh.
Nói chung.
Cảm giác hoa mắt váng đầu cũng bắt đầu xuất hiện.
Châu Trạch gắng sức chống cự và giãy giụa.
Năng lực chịu đựng ảo cảnh của anh thật sự mạnh mẽ.
Bản thân luật sư An lại là đại sư ảo thuật.
Cho nên hai người còn có thể gánh vác được.
Nhưng đột nhiên.
Châu Trạch chỉ nghe được luật sư An "ĐM!" một tiếng.
Châu Trạch còn chưa kịp ngẩng đầu quan sát.
Chỉ cảm giác được dưới chân mình trống rỗng.
- Mả mẹ nó!
Sau đó cả người tuột xuống.
Liên tục xoay tròn nhảy lên.
Cuồn cuộn va chạm.
Châu Trạch chỉ cảm thấy ý thức vốn có chút mơ hồ trong nháy mắt triệt để mất đi kiểm soát.
Cũng không biết qua bao lâu.
Khi bản thân anh gắng gượng tập trung ý thức, mở mắt ra thì.
Anh phát hiện mình đang ngồi trong huyệt động trong lòng đất, bên cạnh còn có một hỏa lò, bên trong có lửa đang thiêu đốt.
Đầu đau quá.
Châu Trạch vuốt đầu của mình, loạng choà loạng choạng mà đứng lên.
- Ông chủ... ...
Châu Trạch theo tiếng nhìn bên cạnh mình, nhìn thấy luật sư An bên cạnh.
- Mẹ nó đây chắc chắn là cố ý, bố trí mê chướng lại thêm sườn dốc thị giác không thấy được, tác dụng vật lý và không phải vật lý cùng xuất hiện, cho dù là chúng ta có thể dựa vào ý chí của tự thân cứng rắn chống cự cũng không nhịn được.
- Đây là nơi nào?
Châu Trạch hỏi.
- Trong lòng đất, hoặc là chúng ta đã hoàn toàn tiến vào mê chướng.
Luật sư An hít sâu một hơi, lại nằng nặng mà phun ra.
- Thủ bút này quá lớn, không tầm thường, không tầm thường.
Bên ngoài hang động mơ hồ có thể nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào.
Như có rất nhiều người đang uống rượu ở nơi này vậy.
- Đi ra xem một chút?
Châu Trạch hỏi.
- Không, chớ nóng vội.
Luật sư An duỗi tay nắm lấy bả vai Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Trước tiên chúng ta cần phải xác định, chúng ta có thật là đối phương không, hay trong lúc chúng ta té ngã, ý thức mơ hồ, tách ra, một người trong đó đã bị hoán đổi.
- Nói cách khác.
- Ông chủ đứng trên lập trường của ông chủ, cần phải xác nhận tôi có phải thật hay không.
- Mà tôi đứng trên lập trường của tôi, cần phải xác nhận ông chủ có phải thật hay không.
- Hiểu ý của tôi không?
Lúc hai người nói chuyện đều đang thở hổn hển.
Giống như đang nằm trên cao nguyên, trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí vậy.
- Có thể, xác nhận thế nào?
Châu Trạch hỏi.
Luật sư An duỗi tay của mình ra, máu thịt trên tay trái của anh ta đang từ từ rút đi, hóa thành bạch cốt thủ.
- Đáng mừng chính là, cái gì cũng có thể làm bộ, nhưng cảm giác không giả được, hai người chúng ta vừa lúc đều có đặc điểm để xác nhận thân phận, cũng may lão Trương không xuống, nếu không thật không cách nào xác nhận anh ta.
- Như vậy.
- Ông chủ.
- Tôi tạm thời dùng bạch cốt thủ của tôi đâm ông chủ một chút.
- Sau đó ông chủ lại dùng móng tay của ông chủ đâm tôi một chút.
- Như vậy, chúng ta có thể xác nhận thân phận này.
- Anh đến trước?
- Tốt, tôi tới trước.
Luật sư An một tay bắt được cánh tay Châu Trạch, bạch cốt thủ trực tiếp đâm về phía cánh tay Châu Trạch.
- Hí... ...
Châu Trạch đau đến hít sâu một hơi.
Cảm giác đau xót này.
Như bệnh phong thấp trên trăm năm trong nháy mắt phát tác vậy.
Bắp thịt trên cả cánh tay hoàn toàn co quắp.
Đau đến khiến người khó có thể chịu được.
- Có cảm giác sao?
Luật sư An hỏi.
Anh ta còn chưa buông tay.
Châu Trạch đau đến cả người đều co quắp.
Muốn mở miệng nói chuyện.
Lại không mở miệng được.
- Có cảm giác sao, ông chủ?
Có cmm.
Buông tay!
- Tới cùng là có cảm giác hay không, ông chủ?
Thảo nê mã.
Buông tay!
- Vẫn không có cảm giác? Không thể nào. Chẳng lẽ tôi không phải thật?
Rốt cục.
Luật sư An cũng rút bạch cốt thủ của anh ta ra.
- Ông chủ? Ông chủ?
- Có cảm giác.
Châu Trạch vừa che cánh tay mình vừa thở hổn hển gật đầu nói.
- Ah, vậy là tốt rồi.
- Hiện tại, đến phiên tôi chứ? - Châu Trạch hỏi.
- Ừm, ông chủ tới đi, ông chủ.
Luật sư An vươn cánh tay của mình.
Châu Trạch gật đầu.
Móng trên bàn tay phải chậm rãi dài ra.
Sau đó trực tiếp đâm vào cánh tay luật sư An.
Đây là thật sự đâm vào!
- Tê tê tê tê tê tê hí!!!!!
- Ah ah a a a a!!!!
- A a a a a!!!!
- Hu hu hu hu!!
Luật sư An đã đau đến giơ chân, cả người đều nhảy nhót lên.
Rốt cuộc móng tay của Châu Trạch có lực sát thương đáng sợ tới cỡ nào.
Oanh Oanh là người có quyền lên tiếng nhất.
Ban đầu, nhân sinh chỉ mới gặp gỡ, Oanh Oanh đã bị móng tay của Châu Trạch ngược tới cứ phải gọi là thê thảm.
- Có cảm giác sao?
- Ngao ngao ngao!!!
- Đừng ngao, có cảm giác không? - Châu Trạch hỏi.
- Tê tê tê!!!
Sắc mặt luật sư An đã bắt đầu biến xanh, đầu lưỡi cũng vươn ra ngoài.
- Tới cùng là có cảm giác hay không, nói đi?
- Ách ách ách... ...
- Lẽ nào tôi là giả? Điều đó không có khả năng, tôi cảm giác rất thật.
- ... ... - Luật sư An.
Rốt cục.
Khi luật sư An cũng bắt đầu mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép thì.
Châu Trạch rút móng tay của mình ra.
Luật sư An như cả người bị móc rỗng.
Trực tiếp quỳ trên đất.
Càng không ngừng thở hổn hển từng ngụm lớn.
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
- Có cảm giác sao?
Châu Trạch cúi đầu hỏi.
Luật sư An rất là miễn cưỡng gật đầu.
Nói:
- Cảm giác vô cùng cường liệt.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận