Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 269: Thi tốt nghiệp trung học (1)

Taxi là một loại tồn tại rất kỳ quái.
Khi mình không cần nó.
Sẽ có hết chiếc này tới chiếc khác treo đèn “không khách” đi lướt qua mặt mình, bác tài còn nháy mắt mấy cái với mình, như kiểu rất kỳ vọng mình vào ngồi.
Nhưng khi mình cần nó thì.
Mình sẽ phát hiện chẳng có cái nào đi ngang qua.
Cho dù có, trong xe cũng có khách.
Hiện tại ông chủ Châu đang rơi vào loại tình huống như vậy.
Xe đâu?
Xe đâu?
Xe đâu rồi?
- Này.
Hai tay tiểu loli bắt chéo sau lưng, chậm rãi đi tới.
Thành thật mà nói, tiểu loli có chút tuyệt vọng đối với Châu Trạch.
Trời xui đất khiến khiến thân phận hai người điên đảo, Châu Trạch từ một kẻ vốn có tác dụng “sử dụng xong lại tiêu hủy” của tiểu loli nay đã biến thành “bộ đầu” có thể nắm giữ quyền sinh sát của tiểu loli.
Nguyện ý cũng tốt, không nguyện ý cũng được, đều không thể thay đổi cục diện và thực tế lúc này.
Cũng bởi vậy, mỗi lần Châu Trạch làm ra chuyện khác người gì đó, tiểu loli đều không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể lập tức đi ra hợp sức với đầu cương thi ngu xuẩn kia lau đít cho anh ta.
Nơi này là Thông Thành, cô ấy cũng là quỷ sai của Thông Thành, cô ấy còn có quan hệ phụ thuộc với Châu Trạch, cho nên cô ấy cùng Châu Trạch có thể nói là cùng vinh cùng nhục.
Vinh thì chưa thấy đâu.
Nhưng nhục hại thì quá nhiều lần.
Ưu thương,
Tâm mệt.
Thế nhưng.
Cô ấy thật sự nguyện ý nhìn thấy Châu Trạch hăng hái không biến mình thành một người cá muối.
Có phần giống với người vợ đang nhìn thằng chồng không nên thân nhà mình.
Đánh đập la mắng, khiến anh nhìn xem chồng nhà người ta đang cố gắng như thế nào, mà anh lại chỉ biết ở nhà hết ăn lại ngủ, không muốn phát triển.
Nhưng sau khi đánh chửi lại còn phải xem anh có đói bụng hay không.
Châu Trạch châm một điếu thuốc, cũng không tiếp tục vươn tay bắt xe nữa, đành phải nói:
- Nói đi.
- Cái vị đã mở cửa hàng đồ cúng ở Dung Thành lúc trước, hẳn là anh cũng biết nhỉ?
- Chớ nói nhảm.
- Là anh ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều. – Khi tiểu loli nói đến người kia, phảng phất như cô bé bắt đầu nhớ lại ác mộng đêm mưa ở Dung Thành ngày ấy, vẻ mặt cô bé cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên: - Nếu như anh có thể tìm tới anh ta cũng có thể hỏi anh ta một chút, đương nhiên, có thể phương pháp của anh ta vốn không thích hợp với anh, bởi vì giữa hai người có khác biệt rất lớn.
- Trước đây, người phát hiện ra anh ta đầu tiên là quỷ sai của Dung Thành.
- Dưới sự đuổi bắt của quỷ sai, rõ ràng ngay từ đầu người kia chỉ có thể ôm đầu chạy trốn, vốn chẳng có sức đánh trả.
- Trên thực tế, nếu như không phải ngay từ đầu đám quỷ sai Dung Thành bị cậu bé phảng phất như có thể nhìn thấy cả tâm tư của quỷ kia đùa bỡn xoay quanh, hẳn người kia đã sớm lọt lưới.
- Mà cậu bé cũng bởi vì sự kiện đó nên mới bị giết.
- Đám quỷ sai rất ít khi giết người, có thể nói là không dám giết người, nhưng cậu bé kia vẫn bị giết.
- Bởi vì ngay cả quỷ cậu bé đó cũng có thể lừa gạt, hai tròng mắt kia phảng phất như có thể xem thấu và hiểu rõ tất cả.
- Sau đó.
- Người đàn ông vốn chỉ có thể chạy thục mạng lúc trước.
- Chủ động quay trở lại.
- Khi những người ở bên cạnh anh ta, kẻ thì bị bắt ngay tại chỗ, kẻ thì bị đánh thương đuổi giết.
- Anh ta đã trở lại.
- Sau đó chính là một đêm huyết sắc, linh hồn đang thiêu đốt, mọi người đang tự giết lẫn nhau.
- Chứng nhận quỷ sai.
- Rơi xuống đầy đất.
Nói xong.
Tiểu loli đưa chân đá văng một cục đá trước mặt, một màn kia là hồi ức cô bé không muốn nhớ lại, chẳng qua cô bé vẫn tiếp tục nói:
- Tôi nhớ người phụ nữ không có mặt đã từng nhắc tới anh trước mặt tôi, cô ta đánh giá anh rất cao, thậm chí là cao tới đáng sợ. Trước đây tôi không hiểu ý của cô ta, hiện tại tôi lại có chút hiểu rồi.
- Thật ra còn có một biện pháp khác thích hợp với anh hơn, cũng tuyệt đối có thể làm được.
- Nói.
- Anh chính là một tia ý thức do nhân vật mạnh mẽ kia hôn mê đản sinh ra, hơn nữa còn tạo thành một nhân cách độc lập, thậm chí còn có thể tồn tại theo phương thức linh hồn.
- Khi bà già kia chửi anh chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà.
- Đại khái là anh có thể tạm thời nhẫn nhịn xuống.
Châu Trạch rơi vào trầm tư, hình như anh nghe hiểu chút gì đó.
- Anh là chó giữ nhà, anh là người giữ cửa, anh trông coi một tài sản bảo tàng to lớn!
- Anh có thể...
- Biển thủ!
Biển thủ!
Khóe miệng Châu Trạch giật giật theo bản năng.
- Không phải anh ta còn chưa hoàn thiện sao?
- Không phải anh ta còn chưa thức tỉnh sao?
- Không phải anh ta còn chưa trọn vẹn sao?
- Đây chính là cơ hội đó!
- Lực lượng của anh ta.
- Năng lực của anh ta.
- Thiên phú thần thông của của anh ta!
Nói xong, tiểu loli chủ động nắm lấy bàn tay của Châu Trạch, vạch lên ngón tay Châu Trạch, nói:
- Cũng tỷ như móng tay đen này, đây là một loại biểu hiện của biển thủ, trong ý thức của anh đã hoàn thành một phần, cho dù chỉ là một phần nhỏ nhưng trong một thời gian rất lâu, một phần nhỏ ấy đã đủ để anh có thể tự vệ, thậm chí còn có thể bắt đầu chống đỡ chức trách quỷ sai của anh.
- Anh có thể trộm càng nhiều hơn.
- Anh có thể đánh cắp càng nhiều hơn.
- Trộm hết tất cả của anh ta, hoặc là, trộm phân nửa!
- Chỉ cần trộm được phân nửa qua đây, anh còn cần phải sợ anh ta thức tỉnh sao?
- Cực đoan hơn một chút.
- Trước đây khi anh chỉ là một quỷ sai lâm thời anh còn dám có dũng khí hình thành ý niệm thay thế vị trí của tôi trong đầu.
- Hiện tại anh lại không dám trở thành anh ta sao?
- Anh là Châu Trạch, anh là một người có nhân cách độc lập, anh là một người!
- Dựa vào cái gì mà anh lại không thể?
Châu Trạch nghe xong những lời này, lại nhìn ngón tay của mình một chút, yên lặng gật gật đầu.
Đúng vậy.
So sánh với chuyện đi theo người khác thỉnh giáo phương pháp tu luyện để trở nên mạnh mẽ, rõ ràng bên cạnh mình có một tòa bảo tàng tương đối giống với Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự, chìa khóa cửa còn đang nằm trên tay mình.
Cần gì phải bỏ gần tìm xa đây?
- Anh có lấy hay không lấy, hiện tại mấy thứ này cũng vẫn đang để ở đây.
- Anh không cầm thì không phải là của anh.
- Anh cầm rồi thì nó chính là của anh.
- Cứ để đó cũng lãng phí.
Lời tiểu loli nói mang theo chút ý kích động.
- Cho nên, lấy nó tới, chuyển thành đồ vật trong nhà mình, nó mới là của mình.
- Nhưng nếu như anh ta tỉnh lại thay thế tôi, đối với cô không phải càng có lợi hơn sao? - Châu Trạch nhìn về phía tiểu loli, hỏi.
- Tôi chỉ là một quỷ sai. - Tiểu loli cười cười: - Nếu cái thứ bên trong cơ thể anh hoàn toàn tỉnh lại, trong mắt anh ta, tôi chỉ là một cái rắm. Thậm chí khi anh ta cắn nuốt anh đoán chừng còn sẽ tiện tay mà cắn nuốt tôi luôn. Dù sao thì hồn huyết của tôi cũng đang nằm trong tay anh.
Lời giải thích này.
Nói xuôi được.
- Tôi biết rồi. - Châu Trạch nói.
- Sau này phải rút ra một phần nhỏ trong khoảng thời gian trân quý đọc báo uống cà phê phơi nắng thư giãn của anh, thử một chút đi. - Tiểu loli tiếp tục khuyên.
Giống hệt như một người mẹ đang tận tâm tận lực, hết sức khuyên bảo đứa con trai bại não không biết vươn lên của mình sao cho nó biến vươn lên một chút.
- Đúng rồi, tôi còn một vấn đề nữa. - Châu Trạch nhìn tiểu loli trước mặt mình: - Vừa rồi cô đã nói rất nhiều.
- Còn không phải là vì cô.
- Có thể nói cho tôi biết khi cô còn sống đã làm gì không? - Châu Trạch hỏi.
- Doanh nhân, nữ doanh nhân. - Tiểu loli trực tiếp trả lời.
- Ah?
- Dựa vào sự thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp nhà nước, nuốt riêng tài sản quốc hữu.
Châu Trạch bừng tỉnh.
Cho nên khi cô bé khuyên mình biển thủ.
Mới lão luyện như vậy.
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận