Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 311: Bỏ niêm phong, thức tỉnh

Vào thời điểm mấu chốt nhất, con người luôn luôn nghĩ tới thứ mà bản thân không thể xa rời được.
Châu Trạch vọt về phương hướng kia, móng tay giơ lên, vung mạnh xuống dưới!
Phía trước không có đồ vật gì.
Chí ít cho tới hiện tại.
Cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng Châu Trạch rất rõ ràng, có một đạo kết giới đang chống đỡ nơi đây, ông chủ Châu đã không phải tên ngây ngô gà mờ ngày xưa, việc này anh cũng đã gặp phải không ít lần.
Móng tay Châu Trạch như phá vỡ một tầng gì đó không thể hiểu rõ.
Sự vật trước mắt vặn vẹo một trận.
Xảy ra một số biến hóa.
Sau đó, ngay cả đèn đường cũng đã nghiền nát.
Trên mặt đất.
Khắp nơi đều là máu tươi và vết tích đốt cháy.
Một cây ngọc tiêu giơ Bạch Oanh Oanh lên.
Cô ấy đang khóc rất thê lương.
Đặc biệt là vết thương kinh khủng kia.
Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bóng đen đứng ở bên cạnh Bạch Oanh Oanh, quay đầu lại, nhìn về phía Châu Trạch bỗng nhiên xuất hiện.
Anh ta hơi kinh ngạc.
Bởi vì anh ta rõ ràng uy lực của ba lá bùa kia.
Trừ phi căn nhà này sụp đổ, nếu không người bị khóa trong phòng tuyệt đối không thể cảm giác được tình huống bên ngoài.
Anh ta không giết quỷ sai.
Cho nên mới cố ý cách ngăn Châu Trạch.
Nhưng Châu Trạch vẫn muốn tới.
Anh ta có chút khó chịu.
Ánh mắt anh ta nhìn Châu Trạch giống như đang nhìn một kẻ người ta nể mặt mà mình không cần.
Anh ta không muốn giết quỷ sai.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là, anh ta không thể giết quỷ sai, cũng không có nghĩa là, anh ta không dám giết quỷ sai.
Nếu như quỷ sai thật dám đồng lưu ô hợp với đám tà ma ngoại đạo.
Đương nhiên cũng sẽ trở thành đối tượng bị anh ta "thay trời hành đạo".
Phải diệt trừ tận gốc!
Là như thế này.
Có đạo lý lớn chống đỡ, cũng giải thích thông.
Trong lòng bóng đen như buông xuống một tảng đá, ánh mắt anh ta trở nên kiên nghị lên.
- Ngươi tới, là muốn... nói cái gì đó với ta?
Bóng đen hỏi.
Châu Trạch không phản ứng lại anh ta, mà đi về phía Bạch Oanh Oanh.
Lần đầu tiên.
Bóng đen không ngăn cản Châu Trạch, mặc cho Châu Trạch chạy tới bên cạnh Bạch Oanh Oanh.
Tay Châu Trạch đặt ở trên mặt Bạch Oanh Oanh.
Anh có chút không dám tin tất cả những gì mình nhìn thấy. Cô gái vẫn luôn ngây thơ rực rỡ, thích "anh anh anh" với chính mình, lúc này lại bị thương thành dáng vẻ như thế này.
Mà trong khi cô ấy phải trải qua loại thống khổ dằn vặt này.
Bản thân mình.
Bản thân mình.
Vậy mà mình lại ở trên tầng uống rượu!
Xấu hổ và giận dữ.
Áy náy.
Phẫn nộ.
Càng không ngừng giày vò đáy lòng Châu Trạch. Trong lòng của anh tràn ngập một loại tự trách khó có thể tưởng tượng.
Là anh muốn sinh hoạt như cá muối! Là anh muốn sống một cuộc sống lung tung không có mục đích, không có lý tưởng! Là anh thích lười nhác được chăng hay chớ như vậy!
Anh cũng có chuẩn bị tâm lý lợn chết không sợ nước sôi.
Mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Chính anh gánh vác nhận lấy là được rồi, chỉ cần lúc này anh có thể sống thoải mái tự tại, cho dù là chuyện gì khác anh cũng không để ý.
Nhưng vì sao.
Vì sao chuyện này không tới với mình.
Mà lại nhằm vào người bên cạnh mình?
Bạch Oanh Oanh hữu khí vô lực mở mắt ra, ánh mắt của cô ấy có chút vẩn đục, không sáng sủa giống trước. Cô ấy nhìn thấy Châu Trạch.
Cô ấy không khóc, cũng không náo, càng không ủy khuất cầu bảo vệ hoặc là trách cứ vì sao Châu Trạch lại nán lại, lâu như vậy mới đến.
Cô ấy chỉ dùng chút sức lực dư thừa, không còn bao nhiêu của mình, nhắc nhở:
- Ông chủ... Cẩn thận anh... Tiếng tiêu...
Ánh mắt Châu Trạch cẩn thận đảo qua người Bạch Oanh Oanh.
Nhất là khi anh nhìn thấy vết thương khổng lồ nơi cổ cô ấy.
Anh gần như muốn phát ra tiếng rít gào tức giận!
- Có phải ngươi đang tìm cái này không?
Bóng đen cười cười vươn tay.
Trên lòng bàn tay của anh ta, một viên đan rất tròn rất sáng, đang nhẹ nhàng nhấp nhô.
- Ngươi nuôi cô ấy bên người, hẳn cũng là vì cái này nhỉ.
- Xấu hổ, lão phu thay trời hành đạo, hiện tại, vật này thuộc về lão phu.
- Ngươi thân là quỷ sai, không tận chức trách của mình, lại dự trữ nuôi dưỡng cương thi, bao che tà ma, chút tổn thất này, xem như là hình phạt lão phu dành cho ngươi, không quá đáng chút nào, đúng không?
Châu Trạch nghiêng người sang, nhìn ông lão.
Anh muốn hỏi "vì sao", muốn hỏi "rốt cục ngươi là ai", muốn hỏi "rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi ở điểm nào", muốn hỏi "tại sao ngươi phải làm như vậy".
Nhưng lời đến khóe miệng,
Lại không hỏi ra được.
Bởi vì lúc này.
Bất kỳ ngôn ngữ gì.
Bất kỳ ngôn từ gì.
Bất kỳ lời gì.
Đều có vẻ không chút ý nghĩa nào.
Oanh Oanh đã bị dằn vặt thành như vậy.
Bản thân mình còn cần phải hỏi cái gì?
Không cần phải hỏi.
Thực sự không cần hỏi.
- Ngươi đi đi, sau này làm tốt chuyện của mình, đầu cương thi này phải ở lại nơi đây, ta còn muốn lột da cô ấy ra, lưu lại chế tác để dùng.
- Cô ấy là thứ ô uế sinh ra, có thể làm ra một chút cống hiến vì chính đạo, coi như là lão phu tích đức thay cô ấy.
- Tích đức?
Châu Trạch mờ mịt nhìn bóng đen.
Sau đó.
Bước chân bước ra.
Đi về phía bóng đen.
- Ngươi nói vậy... là có ý gì...
Bóng đen hỏi.
Châu Trạch không trả lời.
Tiếp tục đi về phía anh ta.
- Chút yêu tà trong tiệm sách của ngươi, đều sắp bị ta quét sạch, đây là ta... đang giúp ngươi.
- Giúp ta?
Châu Trạch tiếp tục đi lên phía trước.
- Ha ha, xem ra, ngươi rất tức giận.
- Tức giận?
Bóng đen thấy Châu Trạch không ngừng đến gần bản thân mình, sát ý trên người gần như nồng nặc tới mức có thể hóa thành nước chảy xuống. Anh ta hơi nghi hoặc một chút.
Nghi ngờ vì sao quỷ sai này lại không cảm thấy được.
Sau đó lại có chút phẫn nộ.
Phẫn nộ quỷ sai nho nhỏ này, được mình nể mặt mũi mà còn không muốn.
Anh đã quyết tâm.
Muốn làm bạn với tà ma ngoại đạo.
- Ngươi xem ngươi là cái thá gì, dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với lão phu?
Tiêu tiếng vang lên.
Trong nháy mắt đâm vào màng tai Châu Trạch.
Trên mặt Châu Trạch lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Trong nháy mắt.
Như thể trời rung đất chuyển.
Bạch Oanh Oanh đã nhắc nhở Châu Trạch phải cẩn thận tiếng tiêu.
Chỉ là.
Châu Trạch không hề đặt trong lòng.
Cũng không để ý.
Cũng không phải Châu Trạch phụ sự nhắc nhở của Bạch Oanh Oanh.
Cũng không phải vì Châu Trạch lửa giận công tâm, khinh thường.
Mà là vì ngay khoảnh khắc Châu Trạch thấy thảm trạng của Bạch Oanh Oanh.
Châu Trạch đã rõ ràng, bản thân nên làm những thứ gì.
Sợ hãi?
Sợ hãi?
Lo lắng?
Chó giữ nhà?
Canh thịt chó?
Cướp lấy?
Thay mận đổi đào?
Đều cút con mẹ nó đi!
Vào lúc này.
Trong đầu Châu Trạch chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Dùng hết mọi biện pháp, trả bất cứ giá nào.
Thậm chí cho dù khiến bản thân vĩnh viễn bị đọa lạc trong a tì địa ngục.
Cũng phải khiến cái bóng đen này.
Khiến lão già này.
Bị nghiền xương thành tro.
Nuốt sống linh hồn.
Khiến những dằn vặt mà Oanh Oanh phải thừa nhận trong tay anh ta.
Gấp mười lần.
Gấp trăm lần.
Gấp nghìn lần.
Gấp vạn lần mà trả lại cho anh ta!
Tiếng tiêu tạo thành trạng thái thống khổ cực kỳ.
Châu Trạch dừng bước.
Lặng lẽ đặt tay trái của mình lên vị trí mi tâm.
Rất bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như đi gõ cửa hàng xóm cách vách của mình.
Nói một tiếng:
Trời sắp mưa rồi, xin anh tới giúp tôi thu gom hoa màu trong sân lại.
Cùng lúc đó.
Hai mắt Châu Trạch nhắm nghiền.
Ngay sau đó.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Khóe miệng anh lộ ra độ cong như đang mỉm cười, trong phút chốc, khí chất cả người xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giễu cợt nói:
- Ha ha... ... Không phải sợ ta... ... thức tỉnh... ... Cũng... ... trăm phương nghìn kế... ... không muốn để cho ta... ... thức tỉnh sao... ...
Đối mặt với loại biến hóa này.
Ngay từ đầu bóng đen có chút mê man.
Nhưng rất nhanh.
Dường như anh ta đã thấy rõ một ít gì đó.
Liền nói ngay:
- Đúng, anh ta không hiểu chuyện, hẳn là ngươi hiểu chuyện nhỉ?
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu, nhìn về phía bóng đen trước mặt.
Sau đó đưa tay chỉ tên trước mặt này.
Rất không thể tưởng tượng nổi hỏi:
- Ngươi thì tính là cái thá gì, dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận